"Đạo diễn, làm sao bây giờ? Cảnh quay hôm nay chưa hoàn
thành?" Trợ lý đạo diễn chạy tới, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Quay cái gì mà quay! Diễn viên đều về hết rồi. Bỏ đi, bỏ đi.
Hôm nay nghỉ ngơi, mai lại tiếp tục!" Đạo diễn cáu khỉnh phất tay nói.
Úc Noãn Tâm hạ mắt, hít một hơi thật sâu đi tới trước mặt đạo
diễn nhẹ giọng nói khẽ : "Đạo diễn, tôi xin lỗi, tôi…"
"Ai da, Úc Noãn Tâm, việc này sao lại trách cô được!"
Đạo diễn thấy nàng tiến lên, mặt mày lập tức rạng rỡ, tay liền
ôm lấy thắt lưng nàng, nói ám muội: "Em cũng biết tính Ngu Ngọc mà, cô ta
là diễn viên, nhưng phía sau cô ta là chỗ dựa vững chắc, vô cùng khủng khiếp.
Thế nào, mặt còn đau không? Để anh xem một chút…"
"Đạo diễn…" Úc Noãn Tâm vội vã tránh bàn tay đang
đưa lên, trên mặt lộ vẻ bối rối. "Cảm ơn đạo diễn đã quan tâm, tôi về chuẩn
bị cho cảnh quay ngày mai đây!"
Nói xong liền vùng ra khỏi lòng hắn, vội vã bỏ về.
Đạo diễn nhìn thân hình gợi cảm của Úc Noãn Tâm, tham lam nuốt
nước bọt, gằn giọng nói: "Ở trước mặt ta còn làm bộ thanh cao. Phì! Sớm muộn
gì cũng có ngày ta làm cho cô phải ngã vào vòng tay của ta!"
————————
Ban đêm yên lặng đến lạ thường, chỉ có trăng lạnh như nước lẳng
lặng tiến vào cửa sổ, lưu lại một vùng trắng bạc trên tấm thảm…
Úc Noãn Tâm cầm ly rượu, khuôn mặt ửng hồng say say, càng
làm dung nhan tuyệt mỹ thêm say đắm lòng người. Tựa người vào cửa sổ, bóng dáng
lẻ loi, cô độc của nàng như đối lập hoàn toàn với khung cảnh nhộn nhịp bên dưới.
Đúng vậy, nàng sợ thứ an tĩnh này nên mới chuyển đến nơi khu
vực thành thị phồn hoa đầy náo nhiệt. Trước đây nàng đâu phải người như vậy, từ
ba năm trước tại buổi tối hôm đó…
Úc Noãn Tâm đột nhiên mở mắt. Hơi thở, giọng nói thô suyễn của
người đàn ông kia của ba năm trước đây như vẫn văng vẳng bên tai, mà tất cả những
gì phát sinh đêm đó vẫn khiến nàng lạc vào cảnh giới kỳ lạ một lần nữa.
Nàng uống một ngụm rươu vang đỏ,
cố gắng để hơi men làm tê
đi thần kinh đang vô cùng mẫn cảm của mình một chút.
Vì sao? Sự việc đã qua ba năm rồi mà nàng vẫn không tài nào
quên được, hơn nữa số lần nhớ lại gần đây lại càng ngày càng tăng tần suất?
Nàng đã bỏ trốn rồi, còn muốn như thế nào nữa? Ba năm trước
đây, vì người đàn ông xa lạ đó mà tất cả mọi thứ của nàng đều đã bị phá hủy!
Hôn lễ của nàng bị phá huỷ, tình yêu của nàng cũng bị phá hủy!
Tả Lăng Thần… Tả Lăng Thần…
Nàng vươn ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn vô
nghĩa bên ngoài cốc thuỷ tinh.
Mỗi vòng tròn vẽ ra, lòng của nàng cũng đau đớn thêm một lần.
Ba năm trước, vì người đàn ông xa lạ kia, nàng đành phải bất
đắc dĩ rời xa Lăng Thần. Bởi nàng hiểu thế giới này làm gì có người đàn ông nào
có thể chấp nhận việc cô dâu lại bị… cường bạo ngay trước ngày hôn lễ!
Tuy nàng biết Tả Lăng Thần rất yêu nàng, nhưng cũng vì lẽ đó
nàng mới không cần anh thêm thương tâm!
Hầu như mấy năm nay, trên đường chạy trốn, nàng cố gắng
không liên lạc với bất kỳ người quen nào, thậm chí cả cha mẹ mình, bởi vì… lòng
nàng thuỷ chung vẫn không thể khai thông được.
Chỉ là… mỗi khi một mình trong màn đêm, nàng lại càng nhung
nhớ Tả Lăng Thần hơn nữa. Loại nhớ nhung này giống như một mũi dao bén nhọn, từng
chút, từng chút một đâm vào trái tim nàng đến rỉ máu…