Cửa thang máy không thể đóng lại, tiếng báo động chói tai
vang lên, gần mười vệ sĩ chia nhau đứng hai bên, ánh sáng kim loại của cửa
thang máy chói lóa chiếu thẳng lên người đàn ông đứng chính giữa nên càng nhìn
thấy rõ ràng hơn, dáng người anh tuấn, quai hàm kiêu ngạo băng lạnh, khí chất
quý tộc lạnh lùng, cặp mắt màu lục vô cùng lãnh đạm, vẻ bĩnh tĩnh lạnh lùng
trong đáy mắt khiến không thể nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Úc Noãn Tâm thoáng chút run sợ, nàng ra nhập làng giải trí tới
nay đã từng gặp qua không ít mỹ nam đẹp trai, không nghĩ tới trong cuộc sống thực
tế cũng có thể thấy được vẻ đẹp ưu tú như vậy!
Đầu tiên là Tả Lăng Thần, tiếp theo là Hoắc Thiên Kình, sau
đó là người đàn ông trước mặt này.
Chỉ có điều…
Người đàn ông này toàn thân lộ ra hơi lạnh lẽo khiến nàng
không khỏi liên tưởng tới Hoắc Thiên Kình, hai người này khí chất giống nhau,
nhưng dường như người đàn ông trước mắt này có phần lạnh lẽo hơn, nhất là đôi mắt
xanh lục của hắn, sắc bén như ngọc thạch ngâm mình đầm lạnh vào tháng chạp khiến
người khác không dám nhìn thẳng!
Nàng cảm giác người đàn ông này như ma vương tới từ địa phủ!
Anh tuấn khiến người ta quên hít thở, nhưng băng giá đến mức
khiến người ta không dám tới gần!
Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng xuyên qua Úc Noãn Tâm, thẳng
tới cô bé ở phía sau, không nói một lời, một tay túm lấy cô bé như diều hâu bắt
gà con.
Úc Noãn Tâm cả kinh, quay đầu nhìn lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đã sớm hoàn toàn tái nhợt, cố gắng
giãy giụa sợ hãi kêu lên: "Buông, buông ra!"
Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay to lớn cứng rắn giữ
chặt cô, kéo cô đi ra ngoài.
Hai tay cô bé gắt gao nắm giữ cửa thang máy, ánh mắt mang
theo vẻ sợ hãi lẫn hoảng loạn, mơ hồ ánh lên một tia không chịu khuất phục.
Nhìn hai mắt cô bé đẫm lệ, Úc Noãn Tâm có chút khó chịu,
không thể nhìn không được, dũng cảm tiến lên
"Vị tiên sinh này, anh không thấy cô ấy đang phản đối
sao? Sao anh lại không để ý tới cảm giác của người khác thế?" Có trời biết
được bây giờ nàng đang hận thấu xương cái loại đàn ông kiêu căng tự đại kiểu
này, cho dù hắn thực sự nhìn rất đẹp.
Người đàn ông kia hững hờ liếc nhìn Úc Noãn Tâm, ánh mắt lạnh
lẽo khiến trong đáy lòng nàng nổi lên kinh hãi. Hắn dời mắt một lần nữa nhìn về
phía cô bé, mở miệng trầm giọng hỏi: "Cô và cô ta biết nhau sao?"
Giọng nói hắn trầm thấp, nghe hay vô cùng.
Bàn tay đang nắm thả lỏng một chút, cô bé nhân cơ hội đó, đẩy
bả vai hắn một cái, trốn ra đằng sau Úc Noãn Tâm, Úc Noãn Tâm có chút giật
mình, nàng không khó nhận ra sự run rẩy ở phía sau.
Đôi mắt xanh lục của hắn đột nhiên nheo lại, nổi lên ánh tức
giận, lạnh giọng quát lên với thủ hạ: "Mang tiểu thư trở về!"
"Vâng!"
Hai gã vệ sĩ trong số đó tiến lên, đi tới trước mặt cô bé,
giọng nói nghe rất cung kính, "Tiểu thư, chúng ta trở về đi!" Nói
xong liền hai bên trái phải nắm lấy nàng.
"Buông! Buông tôi ra! Tôi không về!"
"Này" Úc Noãn Tâm lôi kéo bọn họ, tức giận quát:
"Các ngươi là cướp sao? Không buông tay ra là tôi báo cảnh sát đấy!"
"Tiểu thư" Giọng nói đàn ông trầm thấp vang lên, bất
ngờ nói: "Cái gì đó của cô bị rơi kìa."
Úc Noãn Tâm vô thức quay đầu lại, nhưng thấy người đàn ông
kia đã nhặt những bức ảnh trên mặt đất lên, ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn Úc Noãn
Tâm, nội dung trên bức ảnh làm hắn nhếch miệng một cái.
Trong lòng nàng kinh hãi, cực kỳ xấu hổ, ảnh chụp trong tay
hắn chính là những bức ảnh mát mẻ nàng lấy lại từ trong tay Hoắc Thiên Kình. Chắc
là vừa rơi xuống lúc lôi kéo, nàng liền bước lên phía trước, bất chấp ánh mắt
quái dị của người đàn ông kia, một tay đoạt lại những bức ảnh.
"Quả thực nên báo cảnh sát, tôi nghĩ vị tiểu thư này hắn
là cần giải thích với cảnh sát một chút về sự tồn tại
của những bức ảnh."
Hắn không nhanh không chậm mở miệng, cặp mắt màu lục lộ vẻ lạnh lùng.
Úc Noãn Tâm hận không thể tìm chỗ mà chui vào trốn.
"Mang tiểu thư đi!" Hắn hững hờ liếc mắt về phía
sau Úc Noãn Tâm, ra lệnh một tiếng.
"Tôi không về, bức nữa thì tôi chết cho xem!" Cô
bé liều mạng giãy giụa
Úc Noãn Tâm trong lòng một hồi kinh hãi.
Nàng thấy người đàn ông chậm rãi đi tới trước mặt cô bé, nắm
lấy cằm của cô, lạnh lẽo nhả từng chữ:
"Không nên giận dỗi với ta!" Nói xong, cánh tay rắn
chắc giơ lên, Úc Noãn Tâm chưa kịp có phản ứng gì, chỉ thấy hắn đã nhanh chóng
chộp lấy.
Cô bé kêu lên một tiếng đau đớn, sau một khắc, thân thể của
cô mềm mại rơi vào trong lòng của người đàn ông kia.
Vừa rồi còn giống như con báo con nhưng lúc này cô bé đã trở
thành một chú cừu nhỏ lặng yên không một tiếng động, nhìn vào đôi mắt màu xanh
lục của nam nhân, Úc Noãn Tâm vô ý phát hiện ra, trong đáy mắt sâu thẳm của hắn
lại nổi lên một tia nhu tình…
Hắn không nói một lời ôm lấy cô bé, sải bước ra khỏi thang
máy, một đám tùy tùng đi theo, tiếng báo động rốt cuộc biến mất, cửa thang máy
một lần nữa chậm rãi đóng lại, che khuất bóng lưng sùng sững của người đàn ông
kia…
Tức giận trong lòng Úc Noãn Tâm tựa như quả bóng, thoáng cái
xụi lơ trên mặt đất, chỉ có thể tựa ở cửa thang máy mà thở hổn hển, cái lạnh của
kim loại khiến nàng tìm lại được một chút cảm giác hiện thực.
Rốt cuộc đây là một thế giới gì? Người đàn ông kia là ai? Vì
sao đàn ông luôn luôn thích làm mọi chuyện theo ý của mình? Lẽ nào trong lòng bọn
họ sẽ không có thương lượng và lý giải, chỉ có ép buộc và bá đạo mà thôi?
Hoắc Thiên Kình là cái kiểu này, người đàn ông vừa rồi cũng
là cái kiểu này, cô bé kia dường như chính là hình ảnh thu nhỏ của nàng, chỉ có
điều, cô ta có dũng khí, ít nhất cô ta cũng đã thử bỏ trốn…
Còn chính nàng thì sao? Có thể thoát được không?
Nàng khẽ bật khóc, trút bỏ kiềm nén trong lòng, nàng nhớ rõ
mình đã ở dưới thân Hoắc Thiên Kình mà vô sỉ cầu hoan hết lần này đến lần khác
như thế nào, Úc Noãn Tâm cảm thấy mình rất xấu xa, rất dơ bẩn, làm ra loại chuyện
này ở sau lưng Tả Lăng Thần, một áp lực rất lớn chèn lên ngực khiến nàng suýt nữa
không thở nổi.
Hiện thực tàn nhẫn gắt gao vây khốn nàng, giống như một xoáy
nước lớn khiến nàng vô lực phản kháng.
Toàn thân mang theo cảm giác mệt mỏi cùng đau nhức cực độ,
Úc Noãn Tâm không muốn làm gì cả, nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt lại từng giọt
lặng lẽ rơi xuống.