Hoắc Thiên Kình không giận mà còn cười, nhưng là trong đáy mắt
thâm sâu lại hiện lên ánh cười khiến người ta phải rét run, ánh mắt hắn chậm
rãi trút xuống, dừng lại ở khuôn mặt của Úc Noãn Tâm.
"Phương pháp không cần mới, cũng không cần nhiều, chỉ cần
dùng có hiệu quả là được".
Hắn đưa tay giữ lấy gáy nàng, bắt nàng phải nhìn thẳng hai mắt
của hắn. "Trên chiến trường người nào có càng nhiều lợi thế thì tỷ lệ thắng
càng lớn, em nói sao?"
Lòng Úc Noãn Tâm tựa như rơi vào vực sâu mà không đáy, không
thể chạm đất, nàng biết Hoắc Thiên Kình có bản lĩnh tra ra chuyện của ba nàng,
thì tự nhiên đã nắm chắc phần thắng lợi rồi, nàng có thể không để ý đến chính
mình, thậm chí không để ý Tả Lăng Thần, cũng không thể không bận tâm đến ba mẹ
nàng.
"Anh không được quấy rầy ba mẹ của tôi." Trong giọng
nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng lộ ra một chút ôn nhu, như là khẩn cầu
hoặc như là mệnh lệnh, nhưng trong ánh mắt lại có sự kiên cường tỏa ra khắp nơi
…
Những lời nói này có ý nghĩa là phòng tuyến luôn luôn kiên
trì của nàng rốt cục đã sụp đổ.
"Noãn Tâm à! Yêu cầu của tôi rất đơn giản chỉ cần em
cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tôi, thì tất cả sẽ đều trời yên biển lặng"
Hoắc Thiên Kình di chuyển bàn tay to lớn đang giữ chặt cái
ót của nàng dời đi, vỗ nhẹ đằng sau mông của nàng một cái, liền xoay người đi tới
ngồi xuống ghế tổng tài, nhìn khuôn mặt dần dần trở nên trắng bệch của Úc Noãn
Tâm với một phong thái nhàn nhã mà tự đắc.
"Tôi đáp ứng anh, chỉ mong anh có thể thực hiện đúng lời
hứa của mình!" Úc Noãn Tâm quyết định chấp nhận yêu cầu của hắn, nhưng
lòng của nàng đã theo quyết định ấy mà từ từ chết đi.
Thì ra trên đời này thực sự có nhân quả tuần hoàn, hiểu được
rồi thì rốt cục cũng đã mất rồi, nếu như lúc đầu nàng không chủ động làm quen
Hoắc Thiên Kình, chủ động tiếp cận người đàn ông này, thì vận mệnh của nàng của
sẽ không thành như thế này.
Đây là quả đắng một tay nàng tạo ra, không oán được ai. Quả
thực dưới sức ảnh hưởng của Hoắc Thiên Kình, nàng một đường đều gặp may mắn và
hiện tại trở thành ngôi sao nổi tiếng, thế nhưng vì thế nàng đã chôn vùi hạnh
phúc của cả đời mình, cả đời này nàng và Tả Lăng Thần đã được định trước là có
duyên nhưng sẽ không ở cùng một chỗ…
Cho dù sau này cho đợi được tới lúc Hoắc Thiên Kình không
còn hứng thú mình nữa, nàng cũng không có khả năng trở lại bên cạnh Tả Lăng Thần
được, làm sao nàng còn mặt mũi cùng Tả Lăng Thần ở cùng một chỗ chứ?
Nhìn gương mặt Úc Noãn Tâm tái nhợt đến nỗi gần như trong suốt,
đáy mắt Hoắc Thiên Kình đột nhiên trở nên tối sầm, các ngón tay thon gài đột
nhiên vừa nhanh chóng lại vừa chậm rãi buông ra, hắn có thể nhận thấy nàng
không hề cam lòng, thậm chí có thể nhìn ra trong mắt và trong lòng nàng chỉ có
một mình Tả Lăng Thần!
Chết tiệt!
Lẽ nào trong lòng nàng Tả Lăng Thần thật tốt như vậy sao? Tốt
đến độ nàng vì hắn mà liều lĩnh sao?
"Lời tôi đã nói thì nhất định sẽ thực hiện, có điều…
tôi thấy em không có chút gì là cam tâm tình nguyện cả!"Nói xong, Hoắc
Thiên Kình bèn lấy một điếu xì gà ra, châm thuốc rồi hờ hững nhìn nàng.
Úc Noãn Tâm lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, ánh sáng trong mắt
tĩnh lặng như hồ nước đọng, càng ảm đạm vô thần như chiếc lá thu bay xuống giếng
cạn, nàng nhìn hắn như vậy, làm trong lòng Hoắc Thiên Kình đột nhiên nổi lên sự
thương tiếc không hiểu nổi chỉ trong chớp mắt…
Thân thể với đường cong tuyệt mỹ hoàn toàn hiện ra trước mắt
Hoắc Thiên Kình, mái tóc mượt như tơ đen như mực, phủ xuống nửa che hờ thân thể,
vừa vặn tạo nên hiệu qua như ẩn như hiện, dung nhan của nàng trong suốt như ngọc,
trong vẻ đẹp tuyệt trần thấp thoáng sự yên tĩnh tuyệt vọng, đôi mắt đen mở to tựa
hồ như phát ra thứ ánh sáng trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, không vui không
lo sợ, nhưng như thế lại gần như khắc sâu trong đáy lòng Hoắc Thiên sự đau lòng
thương tiếc, nhu tình trân ái…
Úc Noãn Tâm đứng ở tại chỗ, không hề nhúc nhích, để mặc hắn
dùng ánh mắt nóng rực mà càn quét khắp thân thể mình, mười ngón tay vô lực
buông xuống, toàn bộ thân thể tựa như một pho tượng tuyệt mỹ không hề có sinh
khí.
Đáy lòng Hoắc Thiên Kình bắt đầu cảm thấy không vui, kèm
theo cảm giác hỗn loạn khó hiểu, người đàn bà trước mắt, cho dù tựa như búp bê
thủy tinh, không hề nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, nhưng cũng đủ để dẫn đến khát
vọng thật sâu trong đáy lòng hắn…
"Lại đây!" Hắn vẫn ngồi tại chỗ, uy nghiêm mà phát
ra mệnh lệnh.
Úc Noãn Tâm không nói, cũng không phản kháng, mà nghe lời tiến
lên, mùi thơm thoang thoảng trong nháy mắt như bao phủ toàn bộ Hoắc Thiên Kình,
nàng trái lại vẫn đi đến trước mặt hắn mà ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn.
Nàng và hắn từng có quan hệ thể xác, nên tất nhiên cũng hiểu
hắn thích thế nào…
"Làm người đàn bà của tôi khiến em không vui sao?"
Tay hắn trực tiếp đặt trên người nàng, phủ lên nơi săn tròn
của nàng, dịu dàng bóp chặt, cảm giác đầy đặn săn chắc nhất thời phình lên khiến
hắn vô cùng thích thú, bất kể là tỉ lệ, hình dáng đều là thứ mà hắn tha thiết
mơ ước và yêu nhất. Chăm chú nhìn lại dung mạo tuyệt mỹ trong lòng kia, lúc này
trước mắt hắn liền xuất hiện giấc mộng khao khát nhất ở tận sâu thẳm tâm hồn. Đẹp
đến cực điểm.
Lời nói của hắn rốt cuộc đã khiến Úc Noãn Tâm có phản ứng,
ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nổi lên một chút nghi hoặc nhìn hắn, sau một
lúc mới mở miệng: "Từ hôm nay trở đi, thân thể của tôi sẽ thuộc về anh,
nhưng trái tim tôi… vĩnh viễn thuộc về Tả Lăng Thần!"
Người đàn ông này độc đoán đến khiến mọi người căm hận, hắn
làm sao có thể ích kỷ như vậy, đã chiếm giữ thân thể của nàng, mà còn muốn chiếm
giữ luôn cả trái tim của nàng sao? Thực sự là quá buồn cười đi, trái tim nàng đối
với hắn có quan trọng sao? Hắn làm sao có thể quý trọng trái tim của người đàn
bà nào chứ? Chẳng qua hắn chỉ muốn dùng thủ đoạn để trả thù Tả Lăng Thần mà
thôi.
Lời của nàng vừa dứt, bờ vai mịn màng liền bị bàn tay lo lớn
của hắn nắm chặt, lực đạo mạnh mẽ làm cho nàng không khỏi cắn chặt răng, cau
mày lại vì đau đớn …
Cặp mắt đen kịt của hắn bỗng nhiên nheo lại, dáng vẻ nàng
đau đớn khiến hắn phát sinh một chút không muốn và hối hận, bàn tay to lớn lập
tức buông ra, trên bờ vai trắng nõn còn lưu lại vết đỏ dễ nhận thấy.
"Người đàn bà ngu ngốc! Em nghĩ tình yêu của em và Tả
Lăng Thần là thánh khiết sao? Chờ em biết chính xác hắn là người thế nào, em sẽ
phát hiện bây giờ em buồn cười đến nhường nào. Tuy Hoắc Thiên Kình tôi là ma quỷ
nhưng tôi làm việc luôn luôn quang minh chính đại, ngựơc lại thiên sứ của em….
nói không chừng có rất nhiều bí mật khiến em không tin nổi!" Giọng điệu của
Hoắc Thiên nguội ngắt mà băng lạnh, như cái lạnh của băng hàn tháng chạp, ngấm
vào tận đáy lòng người.
Khi nàng biết người đàn ông nàng yêu nhất, sau lưng nàng lại
có một người đàn bà thay nàng làm ấm giường, nàng còn có thể lý trí được như thế
này nữa không?
"Anh có ý gì?" Úc Noãn Tâm nhạy cảm liền hỏi.
Hoắc Thiên Kình cong miệng cười, "Chuyện có liên quan tới
Tả Lăng Thần từ nay trở đi không còn gì liên quan tới em nữa, cho nên… từ nay về
sau em không được nhắc đến bất kỳ chuyện gì hoặc người nào làm tôi mất hứng nữa!"
Hắn thật sự không thích nhàm chán đi cai quản những chuyện vớ
vẩn như vậy!
Trong lòng Úc Noãn Tâm nguội lạnh, khép chặt hai mắt, để mặc
đôi môi nóng rực của Hoắc Thiên Kình di chuyển xuống dưới, hơi thở nam tính ấm
áp lập tức bao vây toàn bộ Úc Noãn Tâm, khiến nàng trở nên cực kỳ khó thở.
Trong phút chốc, nước mắt của nàng tuy không chảy ra ngoài,
nhưng nó lại đảo lại tiến vào đáy lòng, nỗi đau khổ dường như càng cay đắng gần
như không thể chịu đụng được…
Người đàn bà trong lòng đang mềm mại bỗng chốc trở nên cứng
ngắc, Hoắc Thiên Kình một tay nâng gương mặt nhỏ nhắn của Úc Noãn Tâm lên, nhìn
thẳng vào nàng!
"Làm người đàn bà của tôi em không thoải mái sao?"
Một câu như mang theo cái lạnh từ địa ngục thốt ra khỏi miệng
hắn, gương mặt anh tuấn liền trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí là tái nhợt, hắn
khát vọng muốn người đàn bà này ở lại bên cạnh hắn, hắn quan tâm nàng quá nhiều,
nhưng mà nàng lại luôn có dáng vẻ muốn cách xa hắn cả ngàn dặm
Nhưng điều làm Hoắc Thiên Kình cảm thấy vô cùng buồn bực
chính là mặc dù nàng mềm mại như lụa hay dù nàng lạnh đạm như thế này, thì cũng
dễ dàng đào sâu khát vọng tận đáy lòng hắn. Nàng dùng phương cách trực tiếp nhất,
cho dù
hành động cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng nội tâm vẫn cố chống cự như vậy.
Hắn tuyệt đối không cho phép nàng làm như vậy!
Khóe môi Úc Noãn Tâm thoáng cong lên có chút châm chọc,
thoáng, nhưng dễ dàng có thể nhìn thấy…
"Chính như theo lời của Hoắc tiên sinh, có thể là người
đàn bà được anh nhìn tới là một niềm vinh hạnh, làm người đàn bà của anh là một
chuyện may mắn, nhưng…"
Nàng nhìn hắn, không hề chớp mắt, lạnh lùng nói: "Chỉ cần
anh giữ tôi bên cạnh anh một đêm, tôi sẽ hận anh thêm một đêm!"
Không sai! Cả đời nàng sẽ hận người đàn ông này, chính hắn
đã hủy đi hạnh phúc gần tới tay nàng!
"Không thể nói là, tôi chỉ muốn thân thể của em!"
Hoắc Thiên Kình cố gắng quên đi cảm giác đau đớn cùng cô đơn đang nổi lên nơi
sâu nhất trong lòng, tiếng nói lạnh như băng, liền đưa tay bế nàng lên…
"Úc Noãn Tâm, em vĩnh viễn nhớ kỹ, tôi mới là người đàn
ông duy nhất của em!" Hắn lạnh lùng cất tiếng nói nhưng là một câu nói có
hai hàm nghĩa.
Ba năm trước đây hắn đoạt tấm thân trinh tiết của nàng, thì
bà năm sau hắn lại lần nữa được ban cho cơ hội, hắn cũng không dự tính buông
nàng ra, sẽ không… quả thực lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, thì ý niệm muốn có
được nàng đã bất giác sản sinh trong đầu hắn.
Thế nhưng, trong lòng tràn đầy nhục nhã tột độ như vậy, khiến
Úc Noãn Tâm không thể nghe ra câu nói hai hàm nghĩa của hắn, khi cánh cửa phòng
nghỉ mở ra, cánh tay cứng đờ trong nháy mắt lặng lẽ trượt xuống…
Nàng biết, bắt đầu từ thời khắc bị người đàn ông này ôm vào
phòng nghỉ, cũng đã như định trước nàng sẽ không có hạnh phúc và tình yêu được
nữa…
"Noãn Tâm em biết không? Những bài báo về em đều đã được
sắp xếp sang tới giữa năm tới, những người này thật đúng là có thế lực, trước
đây đám đó tâm cao khí ngạo, mà bây giờ cho dù em là người mới thì bọn họ nhìn
em sắc mặt tất cả đều thay đổi." Giữa hành lang công ty, Tiểu Vũ không
chút ngượng ngùng bình phẩm những người đó từ đầu tới chân, lời nói nói với vẻ
khinh khi còn thêm cả bĩu môi.
Bây giờ nàng vậy mà đã trở thành một trong những người đại
điện đắt giá nhất của công ty, nguyên nhân là bởi vì nàng đã bắt đầu bước trên
con đường gặp nhiều may mắn, sự thành công của nàng là một minh chứng chính xác
nhất.
"Noãn Tâm nhìn xem, những người này đều là đến mời em
đóng phim, hiện giờ em có giá trị so với trước đây rất nhiều, biết không công
ty đang cân nhắc giúp em tăng giá diễn xuất, cho nên không phải bộ phim nào em
cũng phải diễn, quan trọng là chọn kịch bản, chọn đạo diễn, chọn vai diễn!"
Tiểu Vũ dọc đường đi đều lải nhải không thôi.
Nói thao thao bất tuyệt một hồi, liền nhận thấy Úc Noãn Tâm
dường như không nghe gì cả, đôi mắt đẹp lộ ra một tia thẫn thờ, hoặc như là
đang tự hỏi điều gì.
"Noãn Tâm…" Tiểu Vũ dừng bước. hoảng hốt đưa tay
lên huơ huơ trước mặt nàng.
Hả?
Úc Noãn Tâm lúc này mới có phản ứng lại, ngẩn người, sau đó
nói: "Chuyện của em chị kiểm soát là được rồi."
"Tiểu Vũ trở nên có chút kinh ngạc, "Noãn Tâm hai
ngày nay em làm sao vậy? Bộ dạng lúc nào cũng như không yên? Chị xin em, hiện tại
con đường sự nghiệp của em đang phát triển, trước đây công việc của em không
nhiều, chị còn kiểm soát được, nhưng bây giờ thì không nổi, chỉ tiếp nhận một
thông cáo thôi cũng đã sắp làm chị không tiêu hóa nổi, chị nghĩ phải sớm một
chút sắp xếp cho em một trợ lý mới nữa mới được.
"À, cũng được." Tiểu Vũ tiếp tục lải nhải, trong
lòng hưng phấn với tình hình hiện tại, ngược lại Úc Noãn Tâm cực kỳ lãnh đạm, tựa
như chuyện đang nói không hề liên quan đến mình.
Tiểu Vũ nghe vậy liền nhíu mày lại, quan sát từ trên xuống
dưới Úc Noãn Tâm một phen, rồi mới bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ: "Noãn Tâm à,
em và Tả tiên sinh đang giận dỗi nhau phải không? Thế nào mà hai ngày nay không
thấy hẹn hò với nhau vậy?
Những lời này đột nhiên có tác dụng ngay, Úc Noãn Tâm chợt dừng
bước, ánh mắt vốn điềm tĩnh liền nổi sóng, sắc mặt cũng trở nên có chút thay đổi
khác thường.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ… bị chị nói trúng rồi sao?"
Tiểu Vũ thấy thế liền hỏi, lời nói cũng trở nên vô cùng dè dặt.
Đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm dần trở nên ảm đạm, nàng không
nói gì, mà xoay đầu chuyển hướng đi về phía bên kia, tuy nàng không nói gì
thêm, nhưng lúc nàng đột nhiên quay đầu đi, Tiểu Vũ thoáng nhìn thấy trong dôi
mắt đẹp của Noãn Tâm như ẩn như hiện màn nước mắt.
Tại sao có thể như vậy?
Tim Tiểu Vũ thoáng đập "thình thịch" một cái.
Úc Noãn Tâm đã tránh gặp Tả Lăng Thần hai ngày ngày, nhưng
khi gần đến ngày kết hôn, nàng biết nàng không thể tiếp tục tránh né nữa.
Hoắc Thiên Kình quả thực đã giữ lời, ngày đó, sau khi nàng mệt
mỏi rã rời đi khỏi phòng nghỉ của hắn, thì cổ phiếu của Tả thị lập tức đã trở
nên ổn định, liền cho tới hôm nay, vụ án điều ra tiết lộ bí mật thương nghiệp
không tiếp tục truy cứu nữa, giao dịch của Tả thị với các tổ chức quốc tế cũng
đều không hề bị tổn hại chút nào, ngày hôm qua Tả thị cũng đã bắt đầu chính thức
khởi động kế hoạch đầu tư số một đó.
Hoắc Thiên Kình không có tiếp tục truy cứu, nguyên nhân
chính là đã tìm được một cơ hội nữa để hung hăng đâm Tả Lăng Thần một nhát! Mà
nàng chính là quả tạ để Hoắc Thiên Kình tấn công Tả Lăng Thần!
Nếu là khả năng đó, nàng tình nguyện sống như người thường,
nhìn đám trẻ dễ thương hoạt bát kia, nàng không khỏi đau đớn trong lòng. Đám trẻ
muốn dấn thân vào con đường giải trí rất nhiều, ai cũng đều ôm giấc mộng chờ
mong một ngày tỏa sáng, nhưng bọn họ không nghĩ tới "nơi cao thì không chịu
nổi lạnh" là cái lạnh nhức nhối thế nào, nhất là lại thân bất do kỷ!
Thầy dạy khiêu vũ đang dạy người con gái này động tác vũ đạo,
đúng là động tác cực kỳ nhịp nhàng, mỗi một động tác đều hiển hiện đầy đủ sức sống
tuổi trẻ, trong đó có một cô gái nhảy đẹp nhất, có thể nhận thấy cô ta có năng
khiếu khiêu vũ hiện đại thiên bẩm.