Trong bầu không khí hơi kỳ quái, Diêu Tri là người đầu tiên lên tiếng: "Chúng ta còn một nơi phải đi nữa."
Chu Diễm Diễm: "Nơi giám định bảo vật?"
Diêu Tri gật đầu.
Tô Nhĩ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy danh từ này, Diêu Tri giải thích: "Đạo cụ lấy được trong trò chơi, có thể kiểm tra đo lường tác dụng ở đó."
Lúc này Chu Diễm Diễm cười nói: "Cậu hố thảm Hầu Khả Vi rồi."
Nhưng cũng là người nọ gieo gió gặt bão, không ngờ tới Tô Nhĩ sớm đã ban ơn lấy lòng người chơi khác, khiến cho hắn ta bị đánh hội đồng.
Tô Nhĩ có chút hơi tiếc nuối: "Tiếc là tôi không gặp được nhiều người muốn nhằm vào mình."
Một chút số dư còn lại chưa có dùng hết, nếu không còn có thể kiếm thêm một khoản nữa.
Bầu không khí vừa mới sôi động lên bởi vì câu nói của cậu một lần nữa quay trở về trạng thái lặng ngắt như tờ.
Lữ Hoán nghẹn ra một câu "Anh hùng xuất thiếu niên" rồi nói tiếp: "Không làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa, tạm biệt."
Nói xong vẫy vẫy tay rời đi.
Triệu Tuyết và Chu Diễm Diễm cũng lần lượt vẫy tay chào tạm biệt họ.
Trong trò chơi gặp gỡ và chia xa là rất bình thường, sau một thời gian dài trong lòng cũng không nảy sinh một chút gợn sóng nào nữa.
Tô Nhĩ giữ im lặng đi theo sau Diêu Tri, cho tới khi đến một tòa nhà hình bầu dục, Diêu Tri chỉ vào chỗ lõm xuống ở dưới, bảo cậu đặt đồ lên đó.
Tô Nhĩ: "Không sợ bị cướp sao?"
Diêu Tri: "Bọn hắn không có lá gan kia."
Tô Nhĩ nhìn ngó xung quanh, mới phát hiện nếu có đi ngang qua, người chơi đều tránh đi nơi này, dần dần ý thức được tầm quan trọng của việc có tổ chức.
Cậu bỏ cái chai lấy được từ Hầu Khả Vi vào chỗ đó trước, màn hình bên cạnh rất nhanh hiện ra một hàng chữ: [ máu chó đen, có thể chặn sát thương của quỷ quái trong bảy giây.
]
Bảy giây?
Tô Nhĩ nhíu mày, cũng chính là khoảng thời gian hô cứu mạng.
Lắc đầu, đổi sang con búp bê, đối với thứ này, cậu vẫn ôm hy vọng rất lớn: "Nếu như là búp bê thế mạng, vậy thì kiếm hời lớn rồi."
Diêu Tri nghe mà buồn cười, trừ phi là phó bản độ khó cao, dưới tình huống bình thường không có khả năng đạt được đạo cụ thế mạng.
Quá trình giám định lần này diễn ra lâu hơn trước một chút, mấy giây sau trên màn hình hiện ra kết quả: [ đứa bé biết khóc: Trước khi búp bê ngừng khóc, những người xung quanh sẽ thể hiện tình yêu thương vô bờ bến với người sử dụng.
]
Vẻ mặt mong đợi trong nháy mắt cứng đờ, Tô Nhĩ mặt không biểu tình cầm búp bê lên, đưa mắt nhìn Diêu Tri.
Diêu Tri khoát tay: "Thầy đối với này đạo cụ không có hứng thú."
Tô Nhĩ: "...!Sau này tiến vào phó bản nếu cần thì thầy cứ tìm em."
Đợi cậu cất kỹ thứ đó, Diêu Tri mới lần nữa mở miệng: "Thu hoạch lớn nhất trong trò chơi lần này là vé vào cửa, sau khi trở về mau chóng gặp mặt Kỷ Hành."
"Ok ạ."
Có lẽ là tác dụng tâm lý, trở lại thế giới thực, thỉnh thoảng nhìn sương mù bên ngoài còn dễ chịu hơn là trời nắng ấm trong trò chơi.
Biết được cậu còn sống trở về, Triệu Tam Lưỡng làm chủ, chọn một nhà nhà hàng cao cấp.
Vài ngày không thấy, hắn lại đổi kiểu tóc mới, giống y xì mấy kiểu tóc kỳ dị khó đỡ nổi.
Tô Nhĩ nhịn không được: "Thợ cắt tóc đề nghị kiểu tóc cho anh à?"
Triệu Tam Lưỡng bĩu môi: "Sáng tạo độc nhất vô nhị đấy." Nói xong hất đầu: "Ngầu không?"
"Lợi hại."
Tô Nhĩ cho rằng có thể hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới ánh mắt người khác đúng là thử thách tố chất tâm lý.
Khi các món ăn đã mang lên đủ, Kỷ Hành vẫn luôn không nói gì mới lên tiếng: "Thuận lợi không?"
Tô Nhĩ chỉ giới thiệu quy tắc của phó bản phúc lợi, nhưng không nói cụ thể bên trong phát sinh gì, mà chọn ra trọng điểm mọi người quan tâm nhất: "Lấy được vé vào cửa của phó bản Lộng Hư."
Một bên Triệu Tam Lưỡng không biết nghĩ đến cái gì, phối hợp rót chén rượu, vẻ mặt có vài phần hoảng hốt.
Sau một lúc lâu xùy cười một tiếng cắt ngang đối thoại của bọn họ: "Nói là tử thần gõ cửa cũng không sai biệt lắm."
Nghé mới sinh không sợ hổ, Tô Nhĩ tự đề cử mình: "Anh cảm thấy tôi thích hợp đi Lộng Hư không?"
Triệu Tam Lưỡng và Kỷ Hành đều không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cậu.
Tô Nhĩ: "Kỳ thật tôi vẫn luôn nghi ngờ mình có một thân thế cực phẩm..."
Cậu bình thường không phải người thích nói nhảm, nhưng lúc nói lên nghi hoặc thì cứ nói mãi không ngừng.
Triệu Tam Lưỡng cảm thấy đứa nhỏ này có thể là nhiều lần vào phó bản, bị ép đến mức tính cách thay đổi, ai ngờ Kỷ Hành đột nhiên nói: "Là không phải lớn bình thường."
Quan điểm của anh cũng giống với Chúc Vân ngày trước, nào có chuyện cha mẹ xảy ra biến cố để lại di sản kếch xù, thân thích trong nhà lại không một ai nguyện ý đến qua lại.
Kỷ Hành hỏi: "Một người hỏi vay tiền cậu cũng không có?"
Tô Nhĩ nặng nề gật đầu: "Không có."
Ngay cả Triệu Tam Lưỡng cũng cảm thấy điều này không thích hợp cho lắm.
Kỷ Hành suy nghĩ một chút: "Tôi sẽ giúp cậu điều tra thêm xem, nhưng mà đừng ôm hy vọng quá lớn."
Lúc Tô Nhĩ suy nghĩ, Triệu Tam Lưỡng hòa hoãn không khí: "Mau ăn đi thôi, đồ ăn nguội hết cả rồi."
Trong phó bản vì tiết kiệm tiền nên ăn không mấy no bụng, Tô Nhĩ vốn không phải người tham ăn, lúc này lại giống y chang con chuột hamster, hai bên má phồng lên, cậu là người ăn xong cuối cùng, lau miệng tỏ vẻ thỏa mãn.
Sau khi ăn một bữa no nê, chủ đề một lần nữa quay trở lại phó bản, Tô Nhĩ nhấp một ngụm trà, có chút tiếc nuối: "Thật sự là lỗ to mà, trò chơi không có tổng kết trị số."
Triệu Tam Lưỡng kinh ngạc: "Cũng không có tăng lên?"
Tô Nhĩ nặng nề gật đầu.
Cái gọi là phó bản phúc lợi, chính là chỗ hố thảm người chơi.
Kỷ Hành nhìn cậu một cái: "Diêu Tri nói cậu còn chưa hiểu rõ cách sử dụng giá trị mị lực."
Vẻ mặt Tô Nhĩ trở nên nghiêm túc hơn: "Dựa theo ý nghĩa trên mặt chữ, những đồ vật không sạch sẽ kia nên bị khuất phục trước giá trị mị lực của tôi nhưng sự thật hoàn toàn trái lại...!Có lẽ nào giá trị mị lực chính là dùng để kéo cừu hận?"
"Không có khả năng." Kỷ Hành mở miệng phủ nhận.
Triệu Tam Lưỡng đồng dạng nói: "Trò chơi cho thấy nó có thể đối phó quỷ quái, liền nhất định có thể."
Tô Nhĩ nêu ví dụ chứng minh: "So sánh với người chơi khác, tôi lại càng dễ bị ác quỷ căm thù."
Kỷ Hành: "Đó là lí do cá nhân."
"..."
Kỷ Hành: "Phó bản sau, cậu đi cùng với tôi."
Tô Nhĩ âm thầm tính toán người này rốt cục có bao nhiêu đạo cụ tổ đội.
"Tình huống lần này đặc biệt hơn."
Có đôi khi dưới mấy phó bản đều không nhất định có thể tìm tới một cái đạo cụ, đạo cụ trên tay Kỷ Hành nhiều hơn so với những người khác không ít, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Lúc anh định giải thích cặn kẽ, giữa chừng bỗng nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt Kỷ Hành hơi trầm xuống: "10h sáng thứ bảy tuần sau, đúng giờ tụ họp ở công viên Đại Địa."
Cuối cùng cất điện thoại đi: "Tôi còn phải đi gặp một người, kêu Triệu Tam Lưỡng đưa cậu về."
"Kỷ Hành." Tô Nhĩ đột nhiên gọi anh lại: "Anh muốn đi gặp ai vậy?"
Kỷ Hành nhíu mày, xen vào việc của người khác không giống tác phong của Tô Nhĩ.
"Trên TV mỗi khi xuất hiện tình huống như này, bình thường đều là một đi không trở lại." Tô Nhĩ bàn bạc: "Để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên để lại một số thông tin thì hơn."
Kỷ Hành nghe vậy nhìn cậu một cái thật sâu, quay người rời đi.
Tô Nhĩ sờ sờ mũi: "Tôi nói không đúng à?"
Triệu Tam Lưỡng giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh của chóp."
"..."
Thứ bảy, trời nắng đẹp.
Công viên Đại Địa có lịch lâu đời, mặt tường xung quanh vừa bẩn vừa vỡ nát, bên trong vườn chỉ nhìn thấy trồng một ít cây cối bình thường, dưới gốc cây ghế dài bám đầy bụi bặm.
Ngày bình thường ngoại trừ người già đến tập thể dục buổi sáng, cơ bản nhìn không thấy bóng dáng ai.
Một đám người trẻ tuổi tụ tập ở cửa lúc này trông đặc