_ Tâm trạng của mình mà không biết là sao đây?
_ Chắc là em muốn giải trí một chút sau những giờ học căng thẳng thôi.
_ Ừm, em không cần học cố quá đâu, chỉ cần giống với anh họ là được rồi.
_ Hả anh Tiêu Diệp Quân, em còn chưa chạy kịp bằng, anh ấy học giỏi lắm luôn ấy, em phải cố nhiều hơn mới theo kịp được a.
_ Đùa thôi mà, tư duy của mỗi người là khác nhau, chỉ cần bây giờ Thành Thụy nói thử xem hôm nay tại sao nhất định phải ra ngoài này thì biết đâu chị lại có thể giúp đỡ được nhỉ?
_ .......!Em không muốn khinh thường chị hay gì đâu, nhưng chị cũng chưa trải qua loại chuyện này bao giờ thì sao có thể giúp em được.
_ Nhóc con à, trước khi trở thành người lớn ta cũng phải trải qua tuổi tâm sinh lý thất thường như nhóc đó.
Mà không nói thì về nhé?
_ Thế chị đã bao giờ bị người ta giận chưa?
_ Giận? Người nào giận mới được chứ.
_ Thì là một cô gái có quan hệ đặc biệt với em thôi.
_ Giống với kiểu người yêu sao?
_ ........
_ Không nói nghĩa là thừa nhận.
Có lúc nào sao không nói gì thế, im lặng là không hay đâu đó.
Chị đâu có cấm cản yêu đương, chị cũng muốn xem người ta như thế nào để còn tư vấn chứ.
_ Thì bây giờ em nói rồi mà.
_ Để xem nào, chị cũng không muốn biết lí do sâu xa khiến em bị cô bé đó giận đâu nhé, nhưng mà thiết nghĩ là đàn ông, à quên em bé Thành Thụy chưa là đàn ông.
_ Chị à.......
_ Ừ nên ga lăng và tinh tế, chủ động nhận sai trước đi cho dù mình không sai rồi từ từ chiếm lấy trái tim người đó.
_ Chị nói chung chung như kiểu từng yêu ấy nhỉ?
_ Haha, không nhớ chị viết văn cũng hay à?
_ Nhưng mà nếu yêu con gái khó quá thì em yêu con trai nhỉ, dù sao cũng là cùng giới hẳn là hiểu hơn rồi.
Ôi chết, em nói gì vậy nhỉ?
Thành Thụy vội bịt miệng nhìn biểu cảm chị gái mình có chút ngạc nhiên, Thiên Tú cười:
_ Yêu con trai ấy hả? Nếu là chị không những không phản đối mà ngược lại còn ủng hộ hết mình ấy chứ.
Thời đại nào rồi mà còn sợ điều này.
Đã là tình yêu chỉ cần sự chân thành từ hai trái tim thôi.
Nghe câu nói này của chị, bất giác tiểu nhị có hơi đơ người ra rồi, đúng là những điều nói với chị không bao giờ thất vọng.
_ Tuy nhiên đừng để tình cảm chi phối quá nhiều đến việc học, vì nên nhớ em vẫn có cả tương lai dài phía trước.
"Cộp.......!cộp", nghe động, Thành Thụy quay lại, dáng người đàn ông cao lớn đổ bóng xuống, cậu ta nhanh nhẹn chào:
_ Chào ngài.
_ Chào thiếu gia.
Thiên Tú vì nghe giọng nói mà cũng vội đứng lên, có hơi loạng choạng vì ngồi khá lâu rồi, anh ta vươn tay ra đỡ lấy tay cô.
_ Cảm ơn ngài