Thời phong kiến năm 1520
Khi màn đêm đã bao quanh cả tòa thành và mọi người đều chìm trong giấc ngủ.
Bỗng vài âm thanh cạch cạch vang lên từ tiếng cung tên bắn của một nhóm sơn tặc hung ác, trong số đó có một tên thủ lĩnh cầm đầu với nhiều râu quanh hàm, hắn cầm thanh kiếm của mình giơ lên ra lệnh:
Mau giết hết những kẻ trong tòa thành này, tuyệt đối không được chừa một ai
Chúng bắt đầu phóng hỏa cả tòa thành từ phía bên ngoài với mục đích cướp đoạt lương thực và vàng bạc đá quý.
Ngay lúc này tại một căn phòng vắng, có một cô gái bật ngồi dậy vì bị thức giấc từ các tiếng động lạ bên ngoài, cô tự hỏi:
Bên ngoài đang có chuyện gì? Tại sao lại ồn ào như vậy?
Cộc cộc cộc
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên không ngừng bên ngoài kèm theo giọng nói của một nam nhân hốt hoảng.
Công chúa Suyumi, công chúa Suyumi
Nghe vậy cô gái đứng dậy khỏi tấm nệm trải dưới sàn mà đẩy cửa ra nhìn vị nam nhân đó bật hỏi
Tướng quân Hitaro, có chuyện gì vậy? Sao ngài lại hối hả thế này?
Hitaro vội đẩy vai cô gấp gáp nói:
Công chúa Suyumi, chúng ta không còn thời gian ở đây đâu, người mau trốn đi
Suyumi bật ngạc nhiên, vội chạy ra ngoài xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chợt thấy toàn bộ tòa thành đang dần dần bốc cháy trong biển lửa. Các binh lính canh gác và các tiểu nữ trong thành dường như đã thất thủ, nằm chết lăn lộn trên sân và hành lang xung quanh.
Suyumi to mắt nhìn mọi thứ hỗn loạn trước mặt, khi cửa thành đã bị bọn cướp tông vào mất. Chúng không do dự chém giết các binh lính đang chạy ra cố bảo vệ tòa thành bên ngoài một cách man rợ. Cô tái mặt bật hỏi:
Thế này là sao? Phụ thân...phụ thân của ta đâu?
Hitaro liền đưa đến cho cô một miếng ngọc bội còn dính máu mà lấp mấp
Lãnh chúa...lãnh chúa đã...
Cô sửng sờ cầm miếng ngọc bội ấy mà ngỡ ngàng che miệng mình, lòng đau như cắt mà bật khóc
Hư..hức...phụ thân...không thể nào
Thấy vậy Hitaro vội kéo tay cô nói
Công chúa Suyumi, xin người hãy trốn đi, bọn cướp này sẽ dần dần giết hết người trong thành, chúng ta phải đi một nơi thật xa để chúng không tìm thấy
...
Hộc hộc...bịch bịch bịch
Ngay lúc đó phía sau tòa nhà, tiếng thở hỗn hễn của Suyumi trong chiếc áo nhung lụa kimono màu đỏ vừa chạy hớt hãi trên hành lang để cố thoát khỏi hai ba tên cướp đang đuổi theo phía sau, chúng bắt đầu giơ cung lên bắn tên về phía cô nhưng nó lại hụt và cắm khắp nơi trên sàn gỗ. Ngay lúc này tướng quân Hitaro rút thanh kiếm từ bao kiếm mình ra nhìn cô nói
Xin công chúa Suyumi hãy chạy đi, tôi sẽ dùng thân mình ngăn chặn bọn cướp
Nhưng mà...
Suyumi nhìn Hitaro đắn đo thì anh đã đẩy lưng cô hối thúc nói
Mau đi đi, xin hãy sống vì lãnh chúa Suru đã mất
Nghe lời anh, cô cố chạy theo đường mòn vào khu rừng gần đó trong bóng tối, mấy tên cướp vẫn đuổi theo hô to:
Mau bắt cô ta lại, cô ta có lẽ là công chúa của tòa thành này
Khi các tên cướp vội đuổi theo cô thì Hitaro đã bảo vệ cô mà chạy ra dùng thân mình can ngăn lên tiếng
Nếu muốn giết nàng ấy thì hãy bước qua xác của ta đã
Chạy dọc vào khu rừng vừa tối vừa nhiều cây, cô cố chạy thục mạng, hai tay nắm chặt mảnh ngọc bội mà không ngừng cầu nguyện lẩm bẩm:
Xin phụ vương...xin người hãy cứu con
Cứ tưởng sẽ không ai đuổi theo mình, nào ngờ cô đã bị vài tên cướp để ý và đuổi theo từ phía sau, chúng vừa cưỡi ngựa vừa cầm đuốc đuổi theo cô vào rừng, một tên lên tiếng
Bắt lấy cô ta, không thể để cô ta sống sót được
Chúng bắt đầu châm đuốc vào cây và làm cho nó cháy lên, cô vẫn cắm đầu chạy thì đột nhiên vấp chân phải thanh gỗ trước mặt mà ngã ập xuống đất. Toàn thân đau đớn cùng cực, cô ngẩn mặt cố ngồi dậy thì đã bị đám cướp vây quanh lấy. Một tên tiến tới mạnh bạo nâng cằm cô lên cười nói
Nhìn xem, mặt cô ta cũng đẹp thật đấy, chi bằng bắt về làm thiếp một thời gian rồi đem bán với giá cao, các ngươi thấy thế nào?
Cô nghiếng răng phất tay tên cướp ấy ra khỏi cằm mình rồi nhìn hắn với ánh mắt căm hận, hắn liền tát vào má cô nói
Con tiện nhân, vào tay bọn ta rồi còn dám manh động, cô chết được rồi
Cô quát lớn
Các người đã giết phụ thân ta, ta hận các ngươi
Đám cướp bỗng cười lớn, chúng đi lại kéo tay chân cô nói
Nhìn xem làn da cô ta trắng như tuyết vậy, xinh đẹp thế này giết đi thì phí quá
Rồi một tên lại lên tiếng
Mau đem cô ta về cho đại ca, biết đâu còn có thưởng
Ý hay đấy
Tên còn lại bật đáp thì cô liền hét lớn:
Không...cứu tôi
Tiếng hét của cô vang vọng cả khu rừng, ba tên cướp cười ngạo nghễ nói
Có la rát cổ họng cũng chẳng có ai đến cứu cô đâu
Bỗng cô lấy ra một con dao giấu trong cổ áo ra kề lên cổ tay mình lùi ra sau nói
Đừng lại gần tôi, nếu các người lại gần tôi sẽ tự cắt cổ tay mình
Một tên bật cười lớn
Tưởng làm vậy bọn này sẽ bỏ ý định bắt cô sao? Sớm muộn gì cô chả chết, ngoan ngoãn một chút nghe lời bọn ta có khi còn được sống thêm vài ngày
Cô bật lùi ra sau, tay bắt đầu cứa con dao vào cổ tay mình, những tên cướp vẫn cười đùa tiến tới cô, lúc này cô không còn ý định nào ngoài việc tự sát mà bật nói
Suyumi ta cho dù có chết cũng phải chết trong sự trong sạch
Cô cắn răng mình lấy hết can đảm mà cứa mạnh dao qua cổ tay trước mặt bọn chúng. Chúng ngạc nhiên nhìn cô đang dần ngã người ra sau, con dao rơi ra đất với đầy máu chảy dọc khỏi cổ tay, mắt đã nhắm đi mất. Vài tên cướp đi đến, một tên nhìn Suyumi rồi giơ tay lên mũi cô kiểm tra hơi thở lên tiếng
Cô ta chết rồi, làm sao đây?
Tên kia đáp
Chết rồi thì thôi vậy, bỏ đi, mau quay về thành thôi
Khi đám cướp leo lên ngựa chuẩn bị quay đi thì một tiếng ầm vang lên từ đằng sau, các thân cây ngã ập xuống khiến chúng ngạc nhiên mà quay lại hỏi:
Ai...ai vậy?
Từ trong một nơi tối đen của khu rừng bỗng bước ra một bóng người kì lạ, chúng soi đuốc đến nhìn bóng người đó đang tiến đến gần mình. Chiếc bóng ấy bỗng dừng lại lộ ra một bóng dáng của một chàng trai, khuôn mặt anh tú và vô cùng lạnh lùng, anh đưa hai mắt nhìn chằm chằm đám cướp thì một tên hung hăng hỏi lớn:
Ngươi là tên nào? Muốn chết sao?
Anh lạnh lùng đáp
Các ngươi dám làm ta tỉnh giấc ngủ, đi chết đi
Anh bắt đầu giơ các móng vuốt nhọn lên thì đám cướp ngạc nhiên, một vài tên lên tiếng
Này, hắn có móng vuốt chắc chắn là yêu quái
Một tên nghiếng răng
Hừ cho dù có là yêu quái cũng đừng thoát khỏi tay bọn ta, mau giết hắn đi
Cả đám cướp bắt đầu kéo cung tên về phía anh, anh chỉ vọn vẹn cười nhạt dưới môi rồi chạy đến với tốc độ ánh sáng, nhảy lên trước mặt bọn chúng rồi vồ xuống dùng vuốt của mình mà giết hết cả lũ chỉ trong vòng một nốt nhạc. Sau những tiếng la hét của chúng là những giọt máu tươi văng ra đất, đám cướp ngã xuống đất chết một cách tức tưởi.
Sau khi giết hết chúng, anh liếc nhìn Suyumi đang nằm trên đất gần đó mà tiến chân lại, đưa mắt nhìn cô công chúa đã nhắm lịm mắt với đầy máu tươi chảy từ cổ tay, khuỵu chân xuống lẩm bẩm
Chết rồi à?
Vốn dĩ không có gì đáng để quan tâm nữa, nhưng anh chợt thấy một vật kì lạ đang nằm chặt trong tay cô, bèn thò tay mình đến kéo nó lên thử xem đây là thứ gì, vừa cầm lên tay mình, anh nhận ra đó là một miếng ngọc bội bình thường bèn nheo mày khinh bỉ
Là một món đồ của con người
...
Thời hiện đại 2020
Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng đã rọi vào khung cửa sổ cùng tiếng chim ríu rít của sáng sớm, chiếc đồng hồ báo thức trên đầu tủ cứ reo lên tiếng reng reng đến chói tai. Thêm vào đó lại là tiếng quát tháo của bà mẹ nóng tính từ dưới bậc thang đi lên mà cau mày hầm mặt đến mở cửa phòng.
Kayura, khi nào con mới chịu lết cái xác dậy đây hả? Tiếng đồng hồ báo thức đã reo đến tận nhà bếp suốt 5 phút rồi đấy
Bà mẹ đi vào phòng cô con gái của mình, nhìn thấy cô đang ngủ chảy cả nước vãi ôm con gấu trên giường mà nổi giận quát lớn:
Mau dậy cho mẹ
Cô bật giật mình sau cơn giận dữ của bà mẹ mình. Mở mắt ngồi dậy vừa dụi mắt vừa nghoáp ngủ hỏi
Chỉ mới giờ này đã gọi người ta dậy rồi, mẹ có để cho con gái mình ngủ không hả?
Bà mẹ giơ chân giẫm lên giường nhăn mặt quát thẳng vào mặt cô
Chẳng phải hôm nay con có tiết học ở thư viện sao? Tối hôm qua còn tự mình cài báo thức và mong muốn dậy sớm còn gì
Bỗng cô sực ngạc nhiên rồi vội bước chân ra khỏi giường đứng dậy nói
Phải rồi, con quên mất hôm nay có kiểm tra
Sau đó cô vội lục tung tủ quần áo của mình lên trong vội vã thì bà mẹ vừa đi ra cửa vừa nói
Thật là, con với chả cái, đã lớn như vậy rồi mà còn để người khác phải nhắc nhở, mau thay đồ rồi xuống ăn sáng đi
30 phút sau tại bàn ăn, nét mặt mẹ tôi lúc nào cũng cằn nhằn mọi thứ đương nhiên vì bà đang lo lắng về chuyện tiền bạc trong gia đình, bao gồm tiền sinh hoạt hàng tháng và các khoản chi trả lặt vặt, thêm vào đó là tiền chi phí lo cho tôi ăn học đến nơi đến chốn.
Buổi sáng ngoài ồn ào ra thì trong lúc ăn cùng mẹ tôi thật vô cùng ảm đảm. Để cắt đứt bầu không khí yên lặng chỉ có tiếng đũa gấp thức ăn và tiếng va chạm chén đĩa trên bàn. Kayura lên tiếng:
Con sẽ tìm một công việc để kiếm thêm trang trải tiền học cho nên hôm nay con sẽ về trễ, mẹ đừng lo
Bà ngạc nhiên rồi cúi ánh mắt u buồn nói
Nếu vậy thì mẹ không cản, xin lỗi con, kể từ khi ba của con mất ta đã không gánh vác nổi cuộc sống gia đình này
Cô mỉm cười
Không sao, con có thể tự mình lo cho bản thân mà
Bà lại nói
Tiền gas và tiền gạo tháng này chưa thể xoay sở được, con ráng ra ngoài làm thêm giúp mẹ một ít nhé
Cô gật đầu
Vâng
Rồi cô đứng dậy dọn