Sáng hôm sau, ánh nắng chói rọi đã làm Kayura phải tỉnh giấc, cô căng hai tay mình lên trên cao rồi nghoáp một hơi dài, vừa đúng lúc Miyuri cũng mở mắt ngồi dậy kế bên, thấy vậy Kayura liền quay sang hỏi
Cô dậy rồi sao? Đêm qua ngủ thế nào?
Miyuri đưa tay dụi nhẹ mắt mình, sau đó nhìn Kayura mỉm cười đáp
Cảm ơn cô, nhờ vậy mà đêm qua tôi vô cùng an toàn, không biết nếu không có cô thì tôi sẽ như thế nào trong rừng nữa
Kayura vẫn thơ ngây bật cười, nét mặt niềm nở nói
Có gì đâu chứ, cô an toàn là được rồi
Một lúc sau khi thấy Kayura đang mang giỏ quần áo bẩn ra sông giặt giũ, cứ tưởng cơ hội ra tay đã đến nhưng Kyoga vẫn cứ luôn bám theo cô khiến Miyuri không tài nào làm gì được nên bèn tức tối cao mày.
Bên ngoài bờ sông, có một cô gái vẫn vô tư vò lấy từng vết bẩn trên quần áo mình, còn Kyoga thì thản nhiên ngậm một sợi cỏ tươi, tựa lưng vào thân cây gần đó vẫn không rời mắt khỏi Kayura dù chỉ một giây li biệt. Cảm thấy khó chịu trong người dù đã trôi qua hơn một đêm nhưng vẫn chưa bắt được trọn 20 đứa con gái, Miyuri bèn bước tới gần Kayura che miệng hỏi khẽ
Kayura, cô và chàng trai đó là phu thê với nhau sao?
Kayura bật quay sang Miyuri lắc đầu đáp
À không, anh ấy là Kyoga bạn của tôi, sao cô lại nghĩ vậy?
Nghe vậy Miyuri liền liếc nhìn Kyoga đang vô tư ngắm trời ngắm mây hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện của hai người, cô ta lại bèn nói
Tại vì tôi cứ thấy anh ta đi theo cô suốt, nên nghĩ hai người là phu thê
Kayura bật cười nhẹ hỏi
Vậy sao? Nhưng anh ấy lại là một vệ sĩ bảo vệ rất tốt, Miyuri nếu cô đã mất chồng mình rồi và chỉ còn một mình, sao không ở lại làng chúng tôi sinh sống luôn nhỉ?
Miyuri ngạc nhiên lên tiếng
À tôi vẫn chưa biết nữa, mà phải rồi hôm qua hai người đi vào rừng tối như vậy là muốn tìm gì sao?
Kayura gãy má mình, mắt liếc chỗ khác đáp
À ừm thật ra bọn tôi đang tìm một con khỉ, không biết nó chạy đi đâu mất rồi
Vậy à? Hai người vẫn chưa tìm được nó sao? Có cần tôi tìm giúp không?
Nghe vậy Miyuri liền tỏa vẻ muốn giúp đỡ nhưng Kayura đã xua tay cười gượng trả lời
À không, không cần đâu, tôi nghĩ nó sẽ tự động trở về nhà thôi mà
Giữa trưa, khi cánh rừng đang xào xạc tiếng chim chóc bay lẩn quẩn trên trời cao, Kayura vừa cùng Miyuri đi dạo quanh ngôi làng trong ánh nắng bình yên đến lạ, chợt nhìn thấy lũ trẻ đang chơi đùa phía trước, Kayura bật cười trỏ tay nhìn Miyuri nói
Cô nhìn xem, bọn trẻ chơi cùng nhau trông vui quá kìa
Miyuri chợt ngạc nhiên, cô chuyển mắt nhìn theo hướng tay trỏ của Kayura về phía lũ trẻ đang tung tăng chạy nhảy khắp ngôi làng, cảm giác này bỗng khiến cô yên lòng hẳn, vốn phong cảnh này rất quen thuộc, đúng là đã rất lâu, rất lâu rồi, hình ảnh của những người dân làng đi qua đi lại chăm chỉ làm việc khiến cô thoáng chút mơ hồ, thậm chí tiếng cười nói của những đứa trẻ cũng khiến tâm hồn cô lay động. Nhưng nào biết được ngay lúc này tại hang động của cô đang sống là một sự phẫn nộ. Lão bà phù thủy vừa quan sát cô qua quả cầu màu đen của bà ta trên tay, thoạt cái nheo mắt nói
Miyuri, thật không ngờ tới bây giờ nó còn chưa mang về cho ta 20 đứa con gái, hơn nữa lại còn dám đi theo ngao du với bọn con người vào làng trở lại, thật đáng chết mà
Sau đó bà ta vì quá nóng lòng nên đã bước chân xuống phiến đá lớn, lướt phần tà áo đen đi dần dần ra khỏi hang động.
Ngay lúc này, chỉ mới đây Gin và Kazumaru đã tiến tới khu vực thung lũng phía Nam. Khi đang đứng tại vực núi sâu chỉ tầm vài ba mét, Gin thoạt đảo mắt liếc nhìn dãy thung lũng phía dưới với các ngôi nhà của con người sinh sống dọc quanh không xuể, lòng anh hơi có chút ngạc nhiên nên bèn lên tiếng hỏi
Ngươi nói Lục Long bị phong ấn ở đây sao? Xem ra ngôi làng này còn đông hơn cả ngôi làng của cô công chúa nhỏ kia nữa, hẳn chỗ này khá bình yên và ít gặp chiến tranh, ta thấy hơi bất ngờ đấy
Kazumaru đứng phía sau, hắn nheo nhẹ đôi mắt nhọn của mình đáp
Theo như tôi được biết quả cầu màu xanh Lục Long bị giam giữ ở đâu đó bên dưới thung lũng này, thưa Gin đại nhân
Gin bật cười nhẹ, quay lại chống nạnh một bên tay rồi ngẩn cao đầu nhìn hắn nói
Thế thì đi thôi, ta rất nóng lòng trong việc giải trừ phong ấn hắn ngay đây
Vài tiếng sau khi anh và Kazumaru đã ngang nhiên đi dọc vào ngôi làng khiến mọi người dân đều không khỏi lạ lẫm đưa mắt đứng nhìn một cách sợ hãi. Thấy đám người cứ nhìn mình chầm chầm không bỏ, Gin lại cảm thấy rợn tóc gáy nên đứng lại nheo mắt nhìn đám người hiếu kì kia ra vẻ hung tợn nói lớn
Ta nghe nói nơi này đang giam giữ Lục Long, khôn hồn thì mau giao quả cầu xanh đó ra cho ta trước khi ta phá nát cái ngôi làng này, nhanh lên
...
Bịch bịch bịch, hộc hộc
Bỗng nhiên có các tiếng chạy và tiếng thở dốc liên tiếp không ngừng nghỉ dọc xuống phía cuối ngôi làng, khi lão Shinkichi đang vô tư chống một bên tay với tư thế nằm nghiêng trên chiếc giường đơn sơ mà nhắm lịm mắt, vào giữa buổi trưa nắng nóng thế này, đối với lão chỉ có giấc ngủ là điều cần thiết sau một buổi sáng làm thuốc vất vả. Nhưng rồi tự dưng lại có hai người đàn ông đã xông vào với bộ dạng hấp tấp vội vã lớn tiếng gọi, làm mất đi giấc ngủ ngon của lão trong phút chốc.
Không xong rồi, không xong rồi ông Shinkichi
Nghe thấy tiếng hớt hãi gọi mình, ông ta mở mắt ra thản nhiên hỏi
Có chuyện gì?
Hai người kia lấp mấp, vừa sợ hãi vừa hốt hoảng trả lời
Có hai tên yêu quái, chúng đang tìm quả cầu phong ấn của Lục Long nên không ngừng hò hét bên ngoài, bọn tôi sợ rằng chúng sẽ nổi giận rồi ra tay với ngôi làng này mất
Cái gì?
Nghe tin giật gân ấy, lão Shinkichi không né khỏi sự ngạc nhiên nên bật phắt ngồi dậy, vì ông thừa biết quả cầu phong ấn Lục Long không ai giữ lấy khác ngoài bản thân mình, nhưng có vẻ ông đã hơi thắc mắc một điều vì suốt 100 năm qua, ông chưa hề nghe thấy lại có người muốn tìm lấy quả cầu phong ấn ác ôn này cả.
Một lúc sau khi Gin đã mất hết kiên nhẫn với ngôi làng nên bèn phất tay cắn răng nói lớn
Đám con người khốn kiếp, nếu không giao Lục Long ra thì đừng trách sao ta ra tay độc ác
Khi anh bắt đầu giơ tay lên xuất chiêu và sắp chuẩn bị tàn sát cả ngôi làng, chợt có một giọng nói khàn đặc đã đi dần từ xa tới lên tiếng can ngăn
Khoan đã
Nghe vậy Gin sực ngạc nhiên dừng tay lại, đảo mắt cùng Kazumaru liếc nhìn lão Shinkichi đang nhấc một cái khay lạ từ xa, bên trên đã bị một lớp vải trắng che phủ đi mất khiến anh thoạt chút cao mày hỏi
Ông già, ông muốn gì hả?
Ông ta dừng chân lại, đưa ánh mắt