Và chỉ mới vài ngày, Takemaru đã lập nên một nhóm thổ phỉ cướp bốc man rợ, hắn vừa cưỡi ngựa cùng bọn cướp ngao du khắp các ngôi làng, sau đó dùng đao chém từng người dân ở đó đổ máu, chặt phanh thân xác họ làm từng khúc để mua vui, khiến những tiếng la hét và khóc lóc thảm thiết không ngừng vang vọng.
Chúng cười vui sướng rồi phóng hỏa đốt các ngôi nhà cháy trong biển lửa, sau đó gom trọn số lương thực và rượu trong làng mang đi.
Nhìn thấy xác của những người dân vô tội nằm chết trên đất, Takemaru nhảy xuống con ngựa của mình rồi vác đao lên vai, hắn đi giữa hai bên đường đang có lửa cháy phừng phực từ mấy căn nhà bốc lên, láo liếc mắt xung quanh kiểm tra, nhằm để không có ai có thể sống sót.
Một lúc sau chẳng còn thấy gì, người người nằm chết rải rác khắp ra đất thì hắn mới hả lòng hả dạ, nhếch môi man rợ lẩm bẩm
Đúng là tuyệt, mùi máu người, tiếng khóc của trẻ con và sự gào thét chết chóc là thứ khiến Takemaru này cảm thấy vui vẻ
Bỗng một tên cướp quèn chạy lại hắn lên tiếng: Đại ca, ngôi làng này chẳng còn ai sống sót cả, bọn em vừa gom vét hết toàn bộ lương thực cả rồi
Nghe vậy hắn mới quay lưng đi, nhếch môi nói: Tốt lắm, đi thôi
Dứt lời hắn phóng lên con ngựa, sau đó cùng đám cướp rời đi để lại ngôi làng đang bị thiêu rụi thành tro.
Trong lúc này Gin và Kazumaru vừa ngồi trên một con đại bàng lớn bay trên trời, anh đưa mắt liếc nhìn xuống khoảng không đồ sộ phía dưới, nheo mày nói: Tên Takemaru này đã đi mấy ngày rồi, ta còn chẳng biết là hắn đang làm cái quái gì nữa
Kazumaru ngồi phía sau, dáng vẻ vẫn thần bí như thường, đầu luôn trùm chiếc mũ choàng đen làm khuất đi mái tóc của hắn cùng với nét mặt ma mị bí ẩn, hắn bật giật hỏi: Gin đại nhân, ngài vẫn chưa nói với Takemaru đại nhân về việc sức mạnh của ngài ấy vẫn còn trong mảnh ngọc bội và chưa được hấp thụ trở lại nhỉ?
Gin quay lại, tay thò vào vạt áo mình rồi lấy ra mảnh ngọc bội của Kayura nhìn một hồi, đáp: Ta chưa nói hết thì hắn đã bỏ đi mất dạng từ cái hôm mới thoát ra khỏi phong ấn rồi, bây giờ ta nhất quyết phải tìm hắn sau đó sẽ...
Bỗng dưng con đại bàng bất ngờ chập chờn trên không, đầu như sắp lao thẳng vào đỉnh núi trước mặt thì Gin đã sực hoảng hốt la lớn: Không, không đằng trước!!!
Vừa dứt lời, một tiếng binh thật lớn vang lên, Gin và Kazumaru đã cắm đầu từ độ cao trên trời và đang lao thẳng xuống một cánh rừng to lớn phía dưới, giọng gào thét của Gin đã vang vọng thấm thoát lên cao: Ta sẽ không bao giờ ngồi lên lưng con đại bàng đó thêm một lần nào nữa
Tại ngôi làng, Kayura đang đứng ngoài trời sau ngôi nhà của lão bà bà Yumiko, vừa dùng thìa nêm nếm nước của một nồi súp được bắt trên nhóm củi lửa ngay trước mặt.
Mùi hương bốc lên đúng là thơm phức, được làm từ công thức của mẹ cô dạy lại nên hôm nay cô muốn nấu thử cho mọi người cùng ăn.
Bất chợt Kyoga xuất hiện phía sau cô, mỉm cười lên tiếng: Thơm quá nhỉ? Kayura tiểu thư, cô đang nấu ăn sao?
Kayura quay lại mỉm cười đáp: Phải, đây là món súp mẹ tôi đã dạy tôi nấu, nên bây giờ tôi định làm thử thôi
Nghe vậy Kyoga bỗng đỏ mặt ngượng ngùng, gãy má liếc chỗ khác đáp: Kayura tiểu thư biết nấu ăn, nếu sau này ai may mắn lấy được cô thì quả là may mắn
Kayura ngạc nhiên, bèn gật gượng: À ừm, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó,với lại tôi còn đang đi học mà
Đột nhiên Lão Vương từ đâu đó nhốn nháo đi ra, thấy Kyoga và Kayura đang nói chuyện một bên không để ý đến nên nó ngang nhiên đi lại nồi súp của Kayura đằng kia phá phách một chút, nhìn thấy có một lọ muối để dưới đất, nó nhớ lại cách nêm nếm của Kayura lúc nãy nên bắt chước học tập, thế là lại đổ hết toàn bộ muối vào nồi súp của Kayura với vẻ mặt thích thú.
Vài phút sau, Kayura nhìn sang nồi súp nói: Hay anh ăn thử rồi cho tôi nhận xét nhé
Nghe vậy Kyoga vui vẻ mừng rỡ hỏi: Thật sao? Được tự mình nếm thử thức ăn của cô nấu thật khiến tôi vui quá
Cô bật cười,bèn đi tới lấy một cái bát rồi vớt một ít súp ra cho Kyoga ăn thử.
Của anh đây Cô đưa chén súp đó cho Kyoga thì anh cũng lịch sự giơ hai tay nhận lấy và cảm ơn.
Nhưng khi anh vừa vớt lên một thìa cho vào miệng thì bất chợt toàn mặt biến sắc, Kayura thấy lạ nên nhìn anh bật hỏi: Sao vậy? Ngon chứ?
Anh gật đầu, trán đổ mồ hôi nhễ nhãi cười gượng đáp: Ngon, rất ngon
Thật sao? Thế thì hay quá. Cô bật mừng rỡ, bất chợt quay sang lại nhìn thấy lọ muối trống rỗng đang lăn lóc dưới chân, bèn nhặt lên ngạc nhiên hỏi: Ơ lọ muối của tôi, sao bây giờ không còn một hạt thế này?
Rồi cô nhìn sang Kyoga đã thấy nét mặt anh tái nhạt xanh xao, nên nheo mày hoảng hốt: Kyoga, đừng nói là...
Cô quay lại lấy thìa nếm thử nồi súp, mặt biến sắc không khác gì Kyoga nên tái mặt tự hỏi: Mặn...mặn quá, tại sao lại như vậy?
(Không thể nào, lúc nãy mình đã nếm rất vừa vị mà)
Lão Vương có tật giật mình, nhanh trí chạy thật nhanh ra sau lưng Kyoga lẩn trốn, lúc này cô mới nhận ra thủ phạm không ai khác chính là nó, nên lườm mắt sang,bảo: Chắc chắn là con khỉ này đã đổ muối vào nồi súp của tôi rồi
Kyoga cười gượng giải vây bảo: Nó chỉ phá phách một chút thôi mà, cô đừng tức giận quá
Bỗng cô cắn răng, tức giận quát tháo: Nhưng anh có biết cả buổi trời tôi đã cất công đi hái nguyên liệu và xin dân làng về làm không? Vậy mà bây giờ mọi công sức đã đổ sông đổ biển rồi
Kyoga và Lão Vương bất chập sợ hãi bèn đứng dậy lùi ra sau, thấy Kayura đã bật khuỵu xuống, ngồi co ro một góc buồn tủi liên tục lẩm bẩm: Không thể nào, nồi súp của tôi, nồi súp của tôi
Kyoga bèn tiến lên tiếng: Kayura tiểu thư, hay là tôi vào rừng hái lại nguyên liệu cho cô nhé, cô đừng giận
Bỗng cô đứng dậy quát tháo vào mặt anh khiến anh hoảng hốt, xung quanh Kayura bây giờ toàn là lửa, cứ phừng phực dữ dội hơn cả cháy nhà.
Tôi không cần biết, ngay bây giờ hai người phải vào rừng hái lại đồ cho tôi, nếu không...cả ngày hôm nay đừng hòng ăn cơm
Tôi...tôi sẽ đi liền. Nghe vậy Kyoga giật thót lấp mấp, nhanh chóng lật đật kéo Lão Vương chạy tọt vào rừng mất dạng.
Lúc này trời vừa nóng vừa ẩm hốc, Kyoga và Lão Vương lang thang vào rừng tìm hái nguyên liệu đem về cho Kayura.
Anh vừa đi vừa lườm mắt Lão Vương tức bực nói: Chỉ tại sự nghịch ngợm của ngươi mà Kayura mới tức giận với ta đấy, bây giờ lại phải đi quanh cả rừng hái nguyên liệu, ngươi xem có đáng tội không hả?
Wa wa. Con khỉ bĩu môi rũ mắt tỏa ý hối lỗi, Kyoga lại thở dài nói: Bây giờ phải tìm lại mọi thứ trước khi mặt trời lặn, lần đầu tiên ta thấy Kayura tiểu thư tức giận như vậy, chắc là từ sáng tới giờ cô ấy phải cực công nấu món này lắm
Lúc này Kayura tức giận đùng đùng đi ra bờ suối, cô ngồi xuống phía đá ở đó, nhặt lấy mấy viên sỏi cuội rồi ném suống dòng nước đang chảy róc rách trước mặt kia, thở dài nghĩ:
(Thật là, mình đã cất công từ sáng đến giờ, bây giờ thì không còn gì để ăn cả)
Đột có tiếng chạy ầm ầm rất đông cách đó không xa,Kayura bất chợt nhìn sang, từ phía xa xăm cô có thể nhìn thấy rất rõ có một nhóm người mặc các bộ giáp binh lính trông như sơn tặc, đang cưỡi ngựa tung hoành tiến về phía trước, cô ngạc nhiên lẩm bẩm:
Đó chẳng phải là thổ phỉ sao? Hướng chúng đến...không lẽ là ngôi làng của mình?
Nghĩ đến đây cô hoảng hốt tột độ, ôm mặt hoang mang:
Vậy có lẽ dân làng đang sắp gặp nguy hiểm, Kyoga và Lão Vương đã vào rừng tìm lương thực cho mình nên không có ai ở lại ngôi làng bảo vệ cả, không được, mình phải quay về
Bây giờ quay về thì cô sẽ chết đấy
Từ đâu có một giọng nói vang lên,Kayura giật mình,bèn loay hoay qua lại nhưng không thấy ai, nên cau mày tự hỏi:
Gì vậy? Mình nghe lầm sao?
Một con bướm bay lượn lờ trên đầu cô,lên tiếng: Tôi ở đây, tôi ở đây nè
Kayura sực giật mình, bèn lùi ra sau kêu thét: Á...một con bướm biết nói chuyện
Con bướm ấy trấn an bảo:
Đừng sợ, tôi chỉ là một con bướm thôi, tên tôi Nonokiri, tôi chính là hộ thần canh giữ nơi phong ấn của Byakuya-sama
Nghe vậy cô bật kinh ngạc.
Nonokiri cứ lượn lượn xung quanh trước mặt Kayura đáp:
Do linh lực của tôi quá kém để duy trì hình dạng thật, nên phải nhập vào từng con vật và côn trùng xung quanh đây để trú ẩn, đương nhiên hình dạng con bướm này cũng chỉ là đồ mượn, để tồn tại đến bây giờ đúng là một kì tích
Nghe vậy Kayura cau mày hỏi: Thế thì liên quan gì đến tôi hả?
Nonokiri thở dài giải thích: Vì tôi biết cô chính là người canh giữ còn sống sót duy nhất của dòng tộc Suyu, 100 năm trước tôi vốn là thân nhân theo hầu ông nội của cô, ông ấy là người diệt yêu rất nổi tiếng
Kayura ngạc nhiên: Ông nội của tôi?
(Lẽ nào là ông của Suyumi, chủ nhân của thân xác này?)
Nonokiri đáp: Chính xác, tôi và các tổ tiên của cô đã tận mắt chứng kiến năm tên Hắc Long Thần bị phong ấn vào trong các ấn cầu, và ông nội của cô đã di chuyển chúng ra tứ phương nhằm để kẻ xấu khó có thể tìm thấy và giải trừ phong ấn cho chúng nhằm các mục đích xấu xa, nhưng trong khi tôi đang canh giữ phần tảng đá của Hắc Long thì một tia sét đã đánh trúng lá bùa niêm phong trên tảng đá đó, thế là hắn nhanh chóng được giải thoát nên tôi đã đi tìm cô mấy ngày qua, cô phải đặt sứ mệnh của mình lên hàng đầu, thu phục các Long Thần và phong ấn chúng trở lại
Kayura nhướn mày: Tôi sao? Sao có thể chứ? Tôi chỉ là một con người bình thường, hoàn toàn không có pháp lực
Không đúng, trong người cô được thừa hưởng một phần sức mạnh do tổ tiên cô để lại, vì thế trong những lúc nguy cấp nó lại được bộc phát
Nghe vậy Kayura mới sờ má nghĩ: Nói cũng phải, những lần đó tôi cứ nghĩ chỉ là ngẫu nhiên
Nonokiri lại tiếp lời: Nhiệm vụ của tộc Suyu là thu phục Ngũ Long Thần trở lại làm ấn cầu, vì thế cô sẽ phải đảm nhiệm trọng trách này cả đời mình
Bỗng Kayura trố mắt: Này đừng có đùa, mấy tên đó vô cùng lợi hại, tôi thì làm gì được chúng chứ? Với lại cả đời là sao hả?
Nonokiri bất