Bầu trời sắp chuyển sang bình minh, nhưng lại bị bao phủ bằng một màu tối đen âm u nặng trĩu.
Một cơn mưa trút xuống từng hạt không ngừng, thi thoảng có vài tia sét chớp nhoáng lên vài nháy.
Ở bãi đất trống ấy, lớp đất vừa được đào bới hôm qua cũng bị nước mưa ào xuống làm cho ẩm ướt. Đột nhiên có một cánh tay trắng bệch trồi lên khỏi mặt đất, Bạch Long chui lên khỏi nấm mồ trong cơ thể trần dơ bẩn, mái tóc trắng rũ rượi, hai con mắt xanh lam nheo lại một cách nặng nhọc uể oải, rồi anh nghiếng răng nghiếng ngạnh, dốc hơi đứng giữa cơn mưa, nổi giận tự hỏi:
Là kẻ nào dám chôn mình vậy chứ? Đáng ghét, bẩn hết cả người rồi
Gin nhìn lại vết thương trên bụng mình, sớm đã được da thịt lắp lại nguyên vẹn ban đầu, cảm giác tê liệt khó thở cũng không còn nữa.
Gin thở dốc, chiếc áo long bào màu trắng đẹp đẽ cũng bị đất và nước làm cho bẩn đen, cả thân thể anh bốc mùi hôi hám khiến một người thích sạch sẽ như anh cũng khó có thể chịu nổi.
Anh đứng giữa cơn mưa, khó chịu gào thét:
Nếu ta biết được kẻ nào dám chôn ta, ta sẽ giết hắn cho mà xem
...
Ở nơi nào đó, có một tòa thành bị bỏ hoang, hẳn còn u ám hơn là do mây đen từ cơn mưa rào lớn.
Có một cô gái tóc đỏ vừa đẩy lùa một cánh cửa cũ kĩ sang một bên, đập vào mắt cô là một kẻ ở trần đang ngồi trong góc vách tối.
Lấy được chưa? Hắn liếc con ngươi đỏ rực sang nhìn cô hỏi.
Cô gái liền bước vào trong, bộ y phục của cô cũng bị ẩm ướt do vừa rồi chạy bên ngoài mưa về đây, cô khuỵu một gối xuống trước mặt kẻ đó, tay để viên đá Lục Bảo xuống sàn rồi đáp:
Tôi lấy được rồi, Kazumaru đại nhân
Kazumaru đứng dậy, do trận đánh hôm qua nên áo của hắn cũng không còn, hắn bây giờ không có bộ trang phục chỉnh tề, chỉ mặc mỗi chiếc quần ống rộng màu đen tuốt.
Hắn cất giọng lạnh:
Sazuna, mau ra ngoài lấy cho ta một bộ đồ khác
Vâng
Cô gái tuân lệnh, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi mắt hắn, cô ra ngoài kéo nhẹ cửa lại, không dám ở gần tên Kazumaru quá lâu.
Kazumaru chỉ còn một mình trong căn phòng trống rỗng và tối.
Hắn nhặt viên đá Lục Bảo lên tay, nheo mắt lại, do tình trạng của hắn hiện giờ, hắn đoán nhất định Takemaru hay Byakuya sẽ đi tìm hắn, hắn đành phải dùng viên đá này để ẩn nắp một thời gian dưỡng thương.
Hắn nhận ra cơ thể lại bắt đầu bong tróc da dẻ, đó là chuyện luôn xảy ra hai lần trong năm. Rắn bình thường cũng phải cần một thời gian lột lớp xác và hắn cũng thế.
Tuy nhiên hắn chỉ có hai hình dạng, sau khi lột bỏ lớp xác này, tóc của hắn cũng dài ra hơn mức bình thường rất nhanh chỉ sau một đêm, những lọn tóc màu đen hơi xoăn nhẹ của hắn dài tới ngang lưng, hắn lại trở về với đúng nguyên bản của mình, chướng khí của hắn cũng dày đặc gấp nhiều lần khi đang trong hình dạng cũ vừa rồi, nhờ vậy hắn mới phải cần dùng viên đá này để ẩn nắp.
Trong lúc này Kayura, Kyoga và Yumiko bà bà phải ẩn trú mưa trong một cái chuồng gà còn sót lại trong làng, vì nhà cửa bây giờ đều đã bị sụp đổ.
Kayura ngồi dựa đầu vào cái thân cột gỗ yếu ớt, đưa mắt nhìn cơn mưa rào lớn u ám của buổi sáng sớm đang trút xuống không ngừng bên ngoài.
(Mình lại trở về thời đại này, lại là một nơi không thuộc về mình, hơn nữa trước đó mình còn bị Kazumaru tấn công, thế còn Hirano Aki, cậu ta sẽ không sao chứ?)
Kyoga ngồi bên phải cô, hai tay ôm Lão Vương vào người, gục mặt thở dài lên tiếng:
Tôi không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy, bây giờ chúng ta lại phải ngồi trong cái chuồng gà chật chọi này, là lỗi của tôi
Kayura quay lại nhìn anh.
Không đâu, anh đã làm gì sai đâu chứ
Yumiko bà bà ngồi đối diện cô thở dài bảo:
Có chuồng gà trú mưa là may mắn lắm rồi, sức của bà già này không thể xây lại căn nhà như ban đầu được đâu, với lại ở đây cũng không còn ai nữa
Kyoga nheo mắt lại, ngẫm mãi ra một ý rồi nói:
Có lẽ chúng ta nên đến một ngôi làng khác sinh sống, ở đây không còn an toàn nữa rồi
Đi tới ngôi làng khác, không khéo lại kéo theo nguy hiểm đến làng của họ
Yumiko bà bà nhắm mắt trầm tĩnh tiếp câu. Nghe vậy Kayura mới chợt cảm thấy buồn bã.
(Tất cả nguyên nhân chẳng phải là do mình sao? Nếu như mình mạnh hơn, hoặc là mình không ở đây, chắc chắn mọi người sẽ không xảy ra chuyện này)
Bỗng cô đứng dậy, nhíu mày lại nói:
Yumiko bà bà, Kyoga, tôi quyết định rồi, tôi sẽ du hành một mình bên ngoài để tìm sự trợ giúp của ai đó, nếu tôi cứ ở lại đây, cả hai người sẽ gặp nguy hiểm mất
Kyoga ngạc nhiên hỏi:
Cô định đi đâu?
Tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn đi tìm sự trợ giúp của một ai đó, tôi không thể cứ mãi để anh bảo vệ được, Kyoga à
Không được, bây giờ cô bước ra một mình chẳng khác gì làm mồi cho yêu quái
Kayura như lao lực, rũ mắt đáp:
Nhưng tôi biết làm thế nào được, mục đích của tôi đến thế giới này là phong ấn lại Long Thần, nhưng với sức lực của tôi thì sẽ làm gì được họ chứ
Kyoga nghiếng răng gục mặt đi, tuy anh vốn là yêu quái khỉ thực thụ, nhưng sức mạnh của anh đối với mấy tên Long Thần kia cũng chỉ ở mức hạng riu tép.
Bây giờ chỉ có lại ba chúng ta và Lão Vương, chỉ cần có thể sống an nhàn ở một nơi nào đó là được rồi, cô đâu cần phải thu phục lại lũ Long Thần đó, chúng ta sẽ đến một nơi không có chúng, không được sao?
Yumiko bà bà bỗng trầm mặc lên tiếng:
Chúng ta sẽ không thể nào sống yên được nếu Long Thần vẫn còn sự hận thù với Kayura
Kayura sực ngạc nhiên, ngẫm nghĩ:
(Phải rồi, nếu mình có thể khiến họ hết hận mình thì sao nhỉ?)
---
Cơn mưa dần lắng đi, ánh nắng ban mai cũng xuất hiện sau lớp mây đen mù mịt khi nãy. Kayura bước chân ra khỏi nền đất ẩm ướt, hít một hơi dài rồi thở ra, hưởng thụ bầu không khí trong lành tuyệt đẹp.
Kyoga đi đến từ đằng sau cô, hỏi:
Hết mưa rồi, cô đã đói chưa? Để tôi đi tìm cái gì đó có thể ăn được cho cô nhé
Kayura quay lại, cô nghĩ đến lúc này mình phải tập tự lực cánh sinh, cô mỉm cười đáp:
Không cần đâu, tôi sẽ tự vào rừng tìm hái một ít hoa quả, anh ở lại phụ giúp Yumiko bà bà đi
Nói xong cô quay lưng chạy về hướng khu rừng, Kyoga nhìn theo bóng lưng cô bằng ánh mắt lo lắng, lẩm bẩm:
Cô ấy thật hồn nhiên, lúc nào cũng vậy
Kayura chạy sâu vào các táng cây, nước mưa vẫn còn đọng ở những chiếc lá trên cao đang rơi lóc phốc xuống đầu cô.
Cô chợt dừng chân rồi ngồi xuống dựa người vào một cái thân cây to ở đó, gập hai gối lại nghĩ:
(Trong đầu mình vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện thời hiện đại, về cái tên Kazumaru kia, không lẽ bây giờ trong tương lai hắn đã hủy diệt cả Trái Đất rồi)
Đột nhiên cô sực nhớ lại chuyện gì đó.
Phải rồi, khi ấy hắn có nói đó là lỗi của mình vì đã không giết được hắn trong quá khứ, và mình đã dùng toàn bộ sức lực phong ấn hắn vào bức tượng Phật Di Lặc kia 500 năm qua, có nghĩa đó là trong tương lai, còn Kazumaru hiện giờ vẫn chưa hận thù mình tới mức đó
Lầm bầm gì vậy? Con người ngu xuẩn
Một giọng nói chua chát vang lên, cô ngạc nhiên ngẩn mặt liền thấy Byakuya đang đứng ngay trước mắt, cô lật đật đứng dậy lùi ra sau trong hốt hoảng, nhưng lại đập cái lưng vào thân cây phía sau nên trượt xuống choáng váng, nhíp mắt kêu lên:
A...đau quá
Byakuya nheo mắt lặng lẽ nhìn hành động hậu đậu của cô, lại hỏi:
Tại sao cô vẫn còn sống? Hôm qua cô đã bị Bach Long chém chết, tại sao vậy?
Cô ngạc nhiên, bèn đứng dậy đáp:
A...cái này...
(Thật ra thì mình cũng chẳng biết)
Ơ...
Đột nhiên cô bỗng chốc nhớ ra, khi ấy Nonokiri trong hình dạng một con bướm đã hôn lên trán cô và nói:
Tôi đã để lại một chút hộ mệnh cho cô, chỉ cần khi gặp nguy hiểm nó sẽ phát huy tác dụng nhưng chỉ được một lần
Bây giờ cô mới nhớ lại điều này, bèn nhủ thầm mừng rỡ.
(Lẽ nào chính là do cái đó? Thật may quá)
Rồi cô nhìn Byakuya, nghi hoặc nghĩ tiếp:
(Nhưng cái tên này đột nhiên xuất hiện bất ngờ làm mình hết cả hồn, nếu mình có thể khiến hắn ta hợp tác với mình thì sao nhỉ?)
Ơ...ưm...Hắc Long
Cô lắp bắp gọi, nhận thấy đôi lông mày của Byakuya đang nhăn lại, cô bèn mở to ánh mắt tròn xoe nhìn anh, đây là chiêu dùng nét mặt đáng thương dỗ lòng đối phương mà cô học được, cô chậm rãi tiếp lời:
Anh có thể bỏ sự căm hận đối với tôi được không? Mặc dù tôi là con cháu của tộc Suyu, những người đã phong ấn Long Thần các anh trước kia là tổ tiên của tôi, còn tôi thì không có ý muốn làm kẻ thù với anh, cho nên...
Đưa đây!
Đột nhiên anh gừ lên ngắt ngang, cô liền giật mình ngẩn người, nhún vai một cái hỏi:
Đưa? Đưa cái gì?
Byakuya liền lườm mắt, ấn cổ cô vào cái thân cây to phía sau khiến cô bất giác kinh ngạc, anh nheo ánh mắt sắc lạnh lại nói:
Hôm qua khi cởi áo xem vết thương cho Bạch Long, tôi đã thấy cô lấy lại mảnh ngọc bội từ người hắn, mau đưa đây
Kayura nhăn nhíu mặt, tay cô đưa lên ghì cánh tay anh đang bóp cổ mình, nhủ lòng.
(Quả nhiên tên này chỉ muốn giết mình, hắn không có lòng nhân từ gì cả)
Được...được rồi, anh...mau thả tay ra đi
Nghe cô nói vậy, anh mới chịu rời tay khỏi cổ cô. Cô liền thò tay vào giữa ngực áo lấy ra một mảnh ngọc bội rồi nắm chặt lại.
Byakuya bèn lườm mắt bảo:
Mau đưa đây
Không, tôi không thể đưa cho anh được
Kayura hét lên, cô biết Hắc Long vốn luôn muốn giết cô, bây giờ cô đưa mảnh ngọc này cho hắn, hắn cũng sẽ ra tay với cô.
Cô muốn chết sao?
Anh tức giận, liền đưa tay tới tính bóp cổ cô lại một lần nữa, nhưng xung quanh cô đột nhiên xuất hiện một màn kết giới bảo vệ khiến các đầu ngón tay đang bỏng rát đau đớn. Anh bèn lùi người ra sau một bước, nheo mắt căm phẫn.
Cô...cô dám
Kayura cười đắc ý, giơ mảnh ngọc bội lên trước mặt mình rồi nói:
Aiya, tự nhiên tôi cảm thấy mảnh ngọc này rất có giá trị, nó có thể bảo vệ tôi khỏi nguy hiểm nên tôi không thể đưa cho anh được
Byakuya như nổi điên, co bàn tay năm móng vuốt lên hỏi:
Cô biết hậu quả của việc làm Byakuya này tức giận sẽ như thế nào không?
Byakuya? Kayura ngạc nhiên lẩm bẩm, rồi bật che miệng phì cười: Ra đó là tên thật của anh, hãy cư xử chừng mực chút đi, để sau này con cháu còn phải nể mặt anh nữa chứ
Byakuya như bị xúc phạm nên trở nên kinh động.
(Con cháu? Cô ta dám cười nhạo mình ư?)
Kayura đưa ánh mắt khiêu khích nhìn anh, rồi thầm trong lòng cười ranh nghĩ:
(Anh ta sẽ không thể nào biết được mình lại có một đứa cháu chắt giống y chang bản thân trong 500 năm sau đâu nhỉ? Nghĩ lại thì thấy mình thật giống như một nhà tiên tri, có thể biết trước tương lai thế nào ấy)
Rồi cô bật cười khúc khích chìm