Giữa đêm canh ba, mặt trăng đã bị mây che lưu mờ.
Tại một tòa thành u ám bị bỏ hoang, cửa khẩu bị đóng chặt, nhưng khi có gió thổi vào thì nó lại va đập rồi phát ra các tiếng động xập xình khá rùng mình.
Tòa thành ấy đã tồn tại rất nhiều năm, không biết có từ bao giờ, cũ đến mức người ta đi ngang dù mệt đến mấy cũng chẳng ai dám đi vào dừng chân tá túc vì một lời đồn là có ma quỷ trú ẩn. Quả thật lời đồn ấy không phải đúng cũng chẳng phải sai, vì bên trong không hề có một binh lính canh gác. Ngoài sân và hành lang còn có mấy bộ hài cốt người và yêu quái rải rác khắp nơi, tạo thuận lợi cho các loài côn trùng, bò sát chui vào ẩn nấp, thậm chí còn làm tổ và sinh sôi trong các hộp sọ.
Ấy vậy mà ở góc cuối hành lang, đằng sau cánh cửa trượt shoji được lợp bằng giấy mờ dán trên các khung gỗ, lại có một chiếc bóng của một gã đàn ông đang ngồi một mình trong căn phòng li biệt.
Bốn ngọn nến sáp trắng được thắp ở bốn góc phòng. Kazumaru ngồi giữa nền, một chân co quặp, một chân để thẳng, mặc bộ kimono màu vàng hệt như các công tử quý tộc trong tòa thành.
Hắn thầm nhếch chiếc mép ngạo mạn, đôi đồng tử đỏ cũng nheo lại mà tạo ra vẻ đẹp tà mị không kém phần gian xảo.
Phải, hắn đang rất vui, rất vui vì đã có thể lột xác thành hình dạng hoàn hảo này. Để thúc đẩy quá trình nâng cao sức mạnh, hắn phải ăn rất nhiều loại yêu quái, hấp thụ chúng rồi nhờ Yashobara mang xương đi vứt bừa. Đó là lí do vì sao trong tòa thành hắn có vô vạn xương xẩu, cũng là vì tòa thành bị bỏ hoang rất lâu, chướng khí của hắn cũng ngày một càng nhiều làm thu hút các loài yêu quỷ tứ phương bay đến rồi tự kê đầu nộp mạng.
Bỗng nhiên hắn chợt nhớ đến Kayura. Hôm đó chứng kiến cô bị Bạch Long chém chết rõ ràng đến thế, nhưng cô lại không chết mà còn dám phá hỏng kế hoạch tiêu diệt Lục Long và Bạch Long của hắn. Nghĩ tới đây hắn có chút nóng giận, trong lòng suy tính chuyện kế tiếp sẽ nên làm.
Hắn đứng dậy đẩy cửa đi ra hành lang, cất tiếng gọi giữa sương mờ:
Yashobara
Vừa mới gọi tên, một chàng trai anh tú đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Yashobara khoanh hai tay tựa lưng vào một thân trụ gỗ gần đó, ánh mắt bất hòa liếc sang Kazumaru, buông câu hỏi:
Ngươi lại muốn ta làm gì?
Đi thôi
Giọng Kazumaru trầm bổng thốt lên, làm gã yêu hầu kia phải ngạc nhiên hỏi lại:
Đi đâu?
Kazumaru nhấc chân ra khỏi mép cửa, bấy giờ mới hiện rõ rành rành một gương mặt điển trai, hung ác.
Hắn nhìn Yashobara bằng đôi mắt tà mị, cất lời:
Tìm lão già đó
...
Trưa hôm sau. Kayura vừa nêm nếm một nồi cà ri trong nhà nhưng cảm thấy không vừa miệng. Cô vén màn đi ra ngoài, thấy Kyoga và lão Vương đang ngồi chơi bao búa kéo ở hành lang trông rất vui vẻ.
Kyoga vừa ra cái kéo, lão Vương lại ra cái bao nên thua cuộc rồi lăn ra sàn nằm giẫy dụa tức tối.
Kyoga há mồm cười tự mãn, trêu chọc:
Lão Vương, mày lại thua nữa rồi
Lão Vương tức muốn đỏ mặt, khói nóng xì xì bốc lên đầu, nên hùng hổ nhảy lên rồi dùng chân đá vào cái vẻ mặt tự mãn đang há miệng phì cười của Kyoga một phát. Kyoga không đỡ được nên bị bật ngửa ra sau, đập mạnh đầu xuống sàn nhà. Anh đang nhăn mặt muốn mở miệng mắng cho con khỉ này một trận, nhưng khi nhìn thấy hình dáng của Kayura đang đứng lộn ngược phía trên thì lại khựng miệng không thể cất lời.
Anh hơi ngạc nhiên, lập tức ngồi bật dậy, quay lại nhìn Kayura một cách e ngượng, hỏi:
Kayura tiểu thư. Sao cô lại ra đây? Cà ri đã xong rồi sao?
Kayura bật cười miễn cưỡng, gãy nhẹ má, đáp:
Vẫn chưa. Kyoga, anh có thể giúp tôi được không?
Kyoga ngạc nhiên, hỏi:
Cô cần tôi giúp gì?
Ừm...hình như cà ri của tôi thiếu nấm đấy, anh vào rừng hái giúp tôi nhé
Nấm? Kyoga thắc mắc hỏi tiếp: Chỉ cần nấm thôi đúng không?
Phải, là nấm rơm đấy, đi vào rừng sẽ có rất nhiều Kayura gật đầu mỉm cười hòa nhã, vì thi thoảng sai vặt Kyoga một tí cũng không có gì là quá đáng.
Đột nhiên Kyoga bỗng tỏa ra rất hào hứng, đứng dậy rồi nhìn cô bảo:
Được rồi. Vậy thì chờ tôi một chút
Một lát sau, Kyoga đi sâu vào rừng xanh, nhìn ra các gốc cây thấy có mấy cây nấm màu sắc lạ lẫm, anh bèn hái nó lên vì cũng không rõ loại nấm mà Kayura cần là như thế nào.
Cái này có phải là nấm rơm không?
Anh cầm cây nấm sắc đỏ có hình thù kì lạ đưa cho lão Vương xem, nhưng nó lại lắc đầu rồi dùng tay diễn tả trông rất khó hiểu.
Kyoga hình dung mãi vẫn không ra nên đành vứt cây nấm màu mè ấy đi, rồi đứng dậy khoanh hai tay ra sau gáy, chán chường nói:
Sớm biết khó tìm như vậy thì ta đã nhờ Kayura tiểu thư nói chi tiết cây nấm đó rồi
Ở gần đó, Gin và Takemaru cũng đang đi quanh quẩn với nhau giữa khu rừng.
Vì đi mãi khắp nơi từ sáng sớm đến giờ, Gin đã có chút tức bực nên bỗng dưng đứng lại, cáu kỉnh hỏi:
Này, Takemaru. Ngươi nói xem, chỗ phong ấn của Thanh Long và Kim Long ở đâu hả?
Takemaru đi phía trước cũng đang bế tắc, nên hắn đột nhiên quay lại rồi nhìn Gin đáp một mạch với vẻ mặt hờ hửng.
Ta cũng không biết
Cái gì chứ? Gin liền nghiếng răng, co nắm tay lên, liên tục hở giọng trách móc: Vậy thật vô ích khi ta cứ nghe theo ngươi lang thang từ sáng đến giờ. Ngươi nghĩ Bạch Long ta không biết mệt sao?
Ta cũng hết cách rồi. Ai bảo ngươi gây sự với ngôi làng đó làm gì? Bây giờ khiến cô công chúa của ta cũng đã chuyển đi nơi khác sinh sống.Thật không biết nàng ta đang ở đâu?
Takemaru thở dài rồi ngước lên bầu trời trong xanh kia than vãn, thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân ngày càng đến gần.
Vì tiếng động lạ ấy, cả hắn và Gin đều bị làm cho ngạc nhiên, chẳng cần thông đồng hẹn trước mà cả hai đã tự động nhảy lên nhánh cây cao hai bên trái và phải để ẩn nấp, nhưng không ngờ tiếng bước chân ấy lại chính là Kyoga và lão Vương chỉ tình cờ đi ngang qua.
Vì Kyoga chẳng tìm được một ít nấm rơm nào nên quay qua cứ trách khứ con khỉ đi bên cạnh, miệng cằn nhằn không ngớt.
Rõ ràng mày đã nói nấm rơm ở gần đây kia mà, sao đi mãi vẫn không thấy?
Lão Vương bỗng nhảy nhót xua tay xua chân, thoát loát cố giải thích:
Wa wa wa
Kyoga hơi nhíu mày rồi thở dài, đành ngồi tựa người vào một gốc cây to gần đó, bứt đại một cộng cỏ bên cạnh rồi đưa lên miệng ngậm giải khuây, bảo:
Thôi nghỉ một chút đi. Trước giờ ta lang thang khắp nơi, chưa bao giờ nấu ăn như con người nên không biết rõ các nguyên liệu thực phẩm. Một lát nữa hái mấy cây nấm trên đường nhìn thấy rồi mang về cho cô ấy nấu tạm vậy
Ta có thể giúp ngươi
Một giọng nói kiêu ngạo bỗng thanh thoát vang lên trên trời cao, làm Kyoga và lão Vương phải bật giật mình ngó ngang ngó dọc.
Ai vậy? Là kẻ nào?
Kyoga lập tức đứng dậy lớn tiếng chất vấn, thì cái tên kiêu ngạo Takemaru cũng từ trên ngọn cây cao lao xuống mà đáp gọn gẽ bên cạnh Kyoga, lại còn ung dung đặt tay lên vai anh ta mỉm cười thân thiện, đáp:
Heyyo! Là ta đây
Ahhhh!!!
Kyoga bị dọa cho một phen hú vía nên không tự chủ được việc la làng, vai anh ta cũng nhún bật một cái, cả cơ thể còn tự động lùi về sau mấy bước để tránh khỏi Takemaru như đang gặp phải quái vật.
Ngươi...ngươi tại sao lại ở đây?
Kyoga trỏ tay vào hắn lớn giọng chất vấn, nhưng Takemaru lại nhếch môi cười cao thượng, nhắm mắt sờ cằm bày ra vẻ am hiểu.
Ngươi đang tìm nấm phải không? Ta có thể giúp ngươi bởi vì ta rất quen thuộc với những thứ trong khu rừng này
Không cần! Kyoga tức giận quát lên, anh vốn căm ghét Long Thần, càng không quen với điệu bộ thân thiện của Lục Long nên nhíu mày, cáu kỉnh lớn tiếng hỏi: Đừng có tỏa ra thân thiết với ta, ngươi lại có mưu đồ gì?
Takemaru thản nhiên đi tới gần anh, còn giả vờ ngây thơ giơ một tay giải thích:
Mưu đồ gì chứ? Ta chỉ đang có lòng muốn giúp ngươi hái nấm thôi mà
Takemaru ngày càng nhấc chân tới, thì Kyoga cũng có chút hoảng sợ nên bèn thục lùi thêm mấy bước về sau.
Đừng đến gần ta. Tên khốn!
Kyoga cắn răng kinh nộ quát lên, không ngờ Takemaru cũng khá hiểu chuyện, ngay lập tức hắn đã dừng chân mà chấp thuận theo ý Kyoga, chống nạnh nói:
Được, ta không tiến
Rồi hắn liếc mắt về phía sau Kyoga, gian ý cất câu hỏi:
Bạch Long, ta cảm thấy tên này rất hữu dụng, khoan hãy giết hắn nhé?
Kyoga giật mình, liền quay ra phía sau, đã thấy tên Bạch Long đang ung dung khoanh tay đứng tựa lưng vào thân cây, lạnh nhạt liếc sang bảo:
Không có thời gian đùa giỡn đâu
Takemaru bĩu môi:
Thái độ gì vậy?
Kyoga bỗng nâng tầm cảnh giác, nhìn qua nhìn lại hai bên, rồi cau mày hỏi:
Các ngươi tính làm gì? Định giết ta sao?
Gin chợt mẩy môi cười khẩy, đáp:
Giết ngươi được cái gì chứ? Bọn ta cần biết một ít thông tin về Thanh Long và Kim Long nên mới nghĩ chỉ có ả công chúa đó là biết được nơi phong ấn. Nhưng khi đến ngôi làng cũ ở phía Đông bọn ta đã không tìm thấy các ngươi nữa nên đã lang thang khắp nơi
Kyoga cau mày, giơ nắm đấm lên trong nóng nảy.
Tất nhiên là cô ấy không còn ở đó nữa, chẳng phải đều là do các ngươi sao?
Takemaru vẫn trong tư thế chống nạnh, cười ha hả rồi hỏi:
Thôi nào. Bọn ta đã cải tà quy chính rồi, mà nơi ở của công chúa Kayura hiện tại là ở đâu vậy?
Hừ! Còn lâu ta mới nói cho các ngươi biết. Các ngươi giết hại toàn bộ dân làng của bọn ta, làm sao mà có chuyện trở thành người tốt chứ? Hơn nửa các ngươi định mở phong ấn cho hai tên Long Thần còn lại sao? Thế thì đừng hòng!
Kyoga hậm hực phất tay quyết liệt từ chối. Biểu hiện đó chợt làm tên Gin bật cười:
Xem ra hết cách rồi
Rồi hắn nhìn sang Takemaru, dò xét:
Takemaru, ngươi đọc được gì không?
Takemaru nhìn chầm chầm vào Kyoga, làm anh ta có chút khó chịu, nhăn trán cáu kính hỏi: Ngươi nhìn cái gì?
(Mình sẽ không nói cho chúng biết mình và tiểu thư Kayura đã chuyển đến thung lung phía Nam sinh sống đâu. Mình tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ)
Takemaru không thèm trả lời Kyoga, mà nhìn sang Gin đáp:
Thung lũng phía Nam, ta đã nghe hắn ta nói như vậy
Rất tốt
Gin nhếch mép khen ngợi. Kyoga liền kinh ngạc, nên nổi giận mắng rủa:
Ngươi đọc được suy nghĩ của ta sao? Thật hèn hạ!
Nhưng Gin và Takemaru chẳng thèm quan tâm đến Kyoga nữa, và cả hai đã nhanh chóng bay lên cao rồi vụt thân biến mất, chỉ chừa lại Kyoga và lão Vương ngơ ngác giữa rừng xanh, nên anh liền co nắm tay cắn răng tức tối.
Nếu chúng tìm ra được Kayura tiểu thư lần nữa thì chẳng phải ngôi làng mới đến này cũng sẽ bị diệt vong sao? Không được, mình phải quay về
Trong lúc này. Kayura vẫn đang loay bên cạnh nồi cà ri, mãi không thấy Kyoga trở về, cô bèn vén màn đi ra ngoài, thấp thỏm tự bẩm:
Thật kì lạ. Kyoga đi lâu quá, không biết anh ta có hái được nấm không?
Bất chợt, có những sợi dây leo từ trên mái nhà bò xuống rồi đột nhiên quấn chặt vào tay chân cô. Kayura giật nảy người, thoáng chốc kinh ngạc, nhìn các sợi dây leo mà cũng nhanh chóng phát đoán ra kẻ làm.
Sợi dây này, chẳng lẽ...
Đột nhiên cô bị kéo ngược người lên nóc nhà, tóc tai lũ phũ xuống trông thật khó coi, cô thấy cái tên Takemaru đang ngồi ung dung trên nóc mái, còn dùng những ngón tay điều khiển sợi dây quấn chặt tay chân cô với vẻ mặt ranh nghịch.
Này ngươi. Thả ta xuống!
Cô nhăn mặt ra lệnh, nhưng tên Takemaru thì không làm theo như thế, hắn tiếp tục giật sợi dây, làm Kayura tự khắc liền bay đến ngã nhào vào người hắn không thể tự chủ. Trong khi cô đang nhíp mắt khi bản thân đang tựa vào người hắn, thì giọng Takemaru bỗng thổn thức vang lên:
Chào buổi sáng, tân nương của ta
Kayura mở dần mắt ra, thấy ngay vẻ mặt của tên Lục Long đáng ghét đang nhìn mình, cô liền vung tay đẩy hắn, cau mày hỏi:
Ngươi rốt cuộc muốn gì hả? Tại sao lại biết ta ở chỗ này hả?
Takemaru gieo rắc ngon ngọt, miệng lưỡi linh hoạt như sáo, hắn túm tay vào cằm cô, trả lời:
Là do trái tim của ta mách bảo cho ta biết nàng đang ở đây
Ấy vậy mà Kayura chẳng thèm xao xuyến với hắn, vì cô đã biết hắn rất biết cách dụ dỗ các cô gái. Takemaru thấy cô nhìn hắn với khuôn mặt ngơ ngác, hắn hắn bèn phì cười hỏi:
Ánh mắt đó là gì?
Cô vạch trần con người hắn, giả vờ ngây ngô.
Này, đừng nói là ngươi thường dùng mấy lời này để dụ dỗ các nữ nhân khác nhé?
Takemaru ngạc nhiên, bỗng chốc cúi xuống hôn nheh lên trán cô rồi đưa ánh mắt si tình quyến luyến với cô, trả lời:
Không, nàng là người đầu tiên đấy
Kayura bỗng đỏ mặt, thực tình mà nói