Trong đêm đen mờ mịt, ở một góc rừng vắng lặng nào đó xuất hiện hai bóng đen lao vụt ra, điên cuồng phóng như bay.“X, em mau chạy đi… Mặc kệ chị!” Giọng nói hỗn loạn của một cô gái vang lên, hướng phía một cô gái khác mà đẩy cô về cánh cửa phía trước.“Có đi thì cùng đi!!” Cô gái kia nghe vậy liền hét lớn, cố hết sức kéo theo cô gái bên cạnh.Tiếng bước chân đuổi đến phía sau ngày càng rõ hơn. Tiếng súng đạn bắn ra liên tục rát cả da đầu. Được một lúc thì cả hai cô gái đồng thời bị dồn đến gần một vách núi.“Em thoát mau…” Cô gái nọ vẫn kiên quyết mở đường cho người cô gọi là X thoát thân.“J, chị câm miệng, chị là người duy nhất xem em là người thân mà đối xử. Cả đời này em không cho phép chị gặp bất cứ chuyện gì!” X quát lớn, cắt ngang lời cô ta.“Em đi mau, đang là bẫy của…”Đoàng.Chưa kịp nói hết câu thì từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng súng. Khi cô vẫn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một viên đạn xẹt qua da mặt mình, cảm giác đau rát vừa truyền đến thì viên đạn kia đã ghim thẳng vào vai J. Tiếp đó cô tận mắt nhìn thấy hình ảnh người ngã xuống vách núi.“J… J… Đừng.” X hét lớn trong tuyệt vọng, tay đưa ra cố nắm lấy J.-----“Tiểu thư, đã đến nơi rồi.” Âm thanh của tài xế vang lên làm Cố Vân Hi tỉnh giấc.Sắc mặt cô lúc này trắng bệnh, mồ hôi lấm tấm ướt đẫm trán. Cô đã thiếp đi sao?Chết tiệt, lại là giấc mơ đó. Cái giấc mơ từng luôn bám theo cô dai dẳng từ sau khi cô thoát khỏi tai nạn đó. Nó chính là sự hối hận nhất trong cuộc đời cô, là cái mà cô không hy vọng phải đối mặt lần nữa lại cứ liên tục ám ảnh cô. Chỉ là cũng một thời gian cô không còn mơ thấy nó, thế mà hôm nay nó lại một lần nữa xuất hiện trong mơ của cô.“Cô không sao chứ?” Tài xế thấy cô không trả lời liền hỏi lại.“Không sao, cảm ơn. Phí xe của anh, tôi đi đây.” Cố Vân Hi nâng tay day day trán, lấy trong ví ra vài tờ tiền đưa cho anh ta rồi tiến vào Viên Hoà Uyển.Cửa thang máy mở ra, Cố Vân Hi xoay người đi vào phòng. Cô lấy khăn giấy lau đi lớp mồ hôi còn bám trên trán, giấc mơ ban nãy vẫn còn ảnh hưởng đến cô.“Mình mệt mỏi quá sao?”Tít, Tít, Tít.[Có kẻ xâm nhập.]“Đến rồi.”Nhưng cô không có thời gian mà nghĩ đến giấc mơ đó thêm, máy tính nội bộ của cô vừa hiện lên thông báo đã có kẻ xâm nhập vào hệ thống “thần thâu” mà cô đã cài vào dữ liệu của Hắc Sát ban nãy.“Hừ, xem ra bọn họ đã tìm ra thấy chiếc nhẫn kia rồi…”Nói rồi Cố Vân Hi lập tức mở hệ thống mô phỏng bảng điều khiển ra, ngón tay bắt đầu gõ lên từng con phím, nhanh chóng đột nhập vào kho dữ liệu của đối phương. Từng con số dữ liệu bắt đầu nhảy lên, quá trình tải xuống được khởi động.50%88%100%[Dữ liệu hoàn tất.]Một trang cửa sổ được mở ra, sắc mặt Cố Vân Hi lạnh xuống vài phần, bất giác mày chau lại, răng cắn chặt môi, ánh mắt cô từ lúc nào đã phủ lên một tầng sát ý. Hình ảnh cô nhìn thấy trước mắt trong số các dữ kiện cô tìm chính là một tệp tin màu đỏ, trên đó lưu lên ba chữ “Cố Tư Hạ”. Đó là tên của mẹ cô.Xem thêm một vài dữ kiện khác, sau một hồi tổng hợp cô liền nhận ra được giữa tệp tin có tên mẹ cô và những thứ khác có điểm khác biệt. Tất cả dữ liệu được bôi đỏ chính là những người đã bị bọn chúng giải quyết, cô nhận ra điểm này là vì trong đó có tên một vài thế lực hắc đạo đã bị tiêu diệt thời gian trước đây.“Đáng ghét, quả đúng bọn chúng có liên quan.” Hai tay cô siết chặt thành quả đấm, cô cứ thế ngồi đó, một cử động cũng không có. Không khí quanh cô lúc này trở nên lạnh rét, dáng vẻ cực kỳ nguy hiểm.Nghĩ lại thì mẹ cô vốn cùng đám người Ngoạ Bì không có liên quan, không có lý do gì để hắn phải đối đầu với bọn cô cả. Hơn thế nữa, bọn chúng luôn muốn giết cô bằng mọi giá. Đến cùng là như thế nào chứ.“Tôi phải xem cho kĩ, rốt cuộc có ai đằng sau chỉ thị các người hay không.” Cố Vân Hi gầm lên một tiếng, âm thanh vừa đủ không lọt ra bên ngoài.Hít sâu một hơi trấn định tinh thần, ngón tay cô tiếp tục nhảy múa trên bảng điều khiển. Từng cửa sổ hiện ra mỗi lúc một nhiều, một cửa sổ hiện ra là không gian quanh cô lại trầm xuống một tầng. Càng xem thì cô vừa điên tiết lại vừa cảm thấy thật đáng sợ.Tuy sự kiện mười lăm năm trước cô không thể tìm được bất kỳ tin tức nào nhưng việc năm đó cô và J bị truy giết hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên mà bọn cô bị phát hiện. Bọn chúng đã biết được hành động của bọn cô từ trước nên đã giăng sẵn lưới lừa cô và J rơi vào bẫy, giống như là đã theo dõi bọn cô từ trước vậy.Nhưng… Ngoạ Bì không phải kẻ chủ mưu? Rốt cuộc là ai?Đột nhiên tiếng báo động vang lên liên hồi làm Cố Vân Hi sực tỉnh.[Cảnh báo, cảnh báo, dữ liệu sẽ biến mất trong 3… 2… 1…]“Bọn chúng muốn tự huỷ?” Vì cô không nhận được bất kỳ thông báo nào nên chắc chắn bọn chúng không hề có người phá giải được lập trình của cô. Nhưng cô không ngờ trong bọn chúng lại có người nhận ra mật mã cô thiết lập có vấn đề. Bọn chúng đang muốn phá huỷ tất cả tư liệu.“Dừng lại.” Cô thảng thốt kêu lên, nhưng mọi thứ cũng đã quá trễ.[0… Dữ liệu không tồn tại]Tại sao? Cô đã sắp tìm ra rồi, sắp nhìn thấy rồi, tại sao lại như vậy chứ?Cố Vân Hi trầm mặc hồi lâu, trước màn hình chỉ còn những con số chạy ngang, hai tay buông khỏi bàn phím, thất thần ngồi đấy.Xong rồi, kết thúc thật rồi, dữ liệu đã mất. Sau lần này đối phương nhất định sẽ đề phòng, sẽ không để cô tìm ra chúng dễ dàng như vậy nữa. Kết thúc thật rồi sao?“Mẹ, thật xin lỗi. J, em có lỗi với chị, manh mối vừa mới tìm được mà em lại để vuột mất, thật sự xin lỗi!” Cô đau đớn gằn mạnh từng chữ, những người thân nhất của cô cứ lần lượt vì cô mà ra đi. Vậy mà cô lại không làm được gì cho họ. Cô thật vô dụng!Hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Không được, phải bình tĩnh, nhớ lại xem, mình đã nắm được rất nhiều dữ liệu mà. Đúng vậy, bình tĩnh lại. Mày là X, không gì là X không làm được, nhất định có manh mối.Hắc Sát bang… Kỳ Dực.Trong đầu cô chợt hiện lên cái tên này.Đúng rồi, sao cô có thể quên chứ, bọn người Ngoạ Bì không phải là đang nhằm vào Hắc Sát bang sao? Có lẽ cô có thể lợi dụng điểm này, tiếp cận Hắc Sát bang. Ừm, còn không lo Ngoạ Bì sẽ không xuất hiện nữa sao?Khi xem dữ liệu trong chiếc nhẫn kia, cô đã lấy được thông tin của thủ lĩnh bọn họ. Hắn là