“Mẹ ơi, con muốn ra ngoài kia chơi với các bạn.”
Hàn Bội Bội chạy đến bên Hàn phu nhân, nắm lấy vạt váy bà khẽ giật nhẹ rồi nhìn bà bằng đôi mắt to tròn long lanh, miệng khẽ chu lại năn nỉ sau khi ngồi bên cửa sổ nhìn những đứa bé chơi đùa vui vẻ một lúc lâu.
Bà mỉm cười, dịu dàng xoa đầu Hàn Bội Bội nói, “Tất nhiên là được rồi, nhưng con phải mang theo vệ sĩ thì mẹ mới đồng ý.”
“Nhưng mang theo vệ sĩ thì sẽ không thoải mái,” Hàn Bội Bội nhăn mày phụng phịu nói.
“Nhưng nếu không mang vệ sĩ, mẹ sẽ không yên tâm.”
“Vậy tại sao các bạn ấy vẫn có thể chơi bình thường mà không cần mang theo vệ sĩ?” Hàn Bội Bội chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi.
“Con khác, Tiểu Bội,” Hàn phu nhân cười bất đắc dĩ.
“Nhưng, nhưng mà… nếu con mang theo vệ sĩ, các bạn ấy sẽ không vui…”
Những đứa trẻ đang chơi ở bên ngoài chỉ tầm năm sáu tuổi, lúc đang vui đùa tự nhiên sẽ không thích có người lớn kè kè ở bên, lại còn trưng mặt lạnh nhìn bọn họ chằm chằm như vậy.
Năn nỉ hoài mà không được, Hàn Bội Bội bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Nhìn thấy con mình như vậy, thật sự thì Hàn phu nhân cũng không nỡ một chút nào, nhưng thân phận của Hàn Bội Bội đặc biệt, bà không dám lơ là dù chỉ một giây.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng bà cũng nghĩ ra được một cách, vui vẻ dụ dỗ nói, “Tiểu Bội, ngày mai con có muốn tham gia một buổi tiệc cùng với cha mẹ không?”
“Buổi tiệc?” Hàn Bội Bội ngừng khóc, ngước đầu lên hỏi lại.
“Ừ, ở đó sẽ có rất nhiều thứ hay, lại còn có nhiều bạn nữa, con muốn chơi với ai cũng được, cũng không cần mang theo vệ sĩ, mẹ nghĩ nhất định sẽ vui lắm đấy.”
Nghe thấy mình sẽ được chơi với nhiều bạn mới, Hàn Bội Bội tức khắc nín khóc, nở nụ cười tươi rói gật đầu, “Vâng ạ!”
*
Ngày hôm sau.
Buổi tiệc mà Hàn phu nhân nhắc đến là tiệc sinh nhật của con gái một vị Công tước.
Buổi tiệc được tổ chức tại biệt thự của vị Công tước đó.
Toàn bộ biệt thự đều được người hầu trang hoàng đẹp đẽ tươm tất, ánh đèn lấp lánh lung linh, khách khứa đi đi lại lại, tiếng nói cười rộn rã hòa lẫn với tiếng nhạc thiếu nhi vui nhộn khiến cho khung cảnh toàn biệt thự trở nên thật xa hoa và náo nhiệt.
Vì là lần đầu tiên tham dự một buổi tiệc nên Hàn Bội Bội đã mặc chiếc váy mà mình yêu thích nhất.
Chiếc váy này khá đơn giản, chỉ thuần một màu trắng tinh khôi được làm từ lụa và ren, nhưng lại cực kỳ mềm mại.
Hàn Bội Bội rất thích cảm giác khi chiếc váy cọ qua làn da mình.
Mặc dù Hàn phu nhân đã chọn cho cô một chiếc váy khác cầu kỳ và rực rỡ hơn, nhưng cô lại không thích.
Hơn nữa, chị An Bạch cũng đã khen cô trông giống như một thiên thần khi mặc chiếc váy này mà.
“Mẹ ơi, cho con đi chơi nhé?” Sau khi đã ăn xong, Hàn Bội Bội lập tức hỏi.
“Được,” bà cười rồi quay sang nói với cô bé đang đứng bên cạnh Hàn Bội Bội, “Con đi theo tiểu thư, nhớ chăm sóc tiểu thư cẩn thận, đừng để bị lạc.”
“Vâng, thưa phu nhân,” An Bạch lễ phép đáp.
Được sự cho phép của mẹ, Hàn Bội Bội liền chạy đi, hiếu kỳ ngó hết chỗ này đến chỗ kia trong tòa biệt thự, hại An Bạch phải đuổi theo cô một hồi lâu.
Cuối cùng chịu không nổi nữa, An Bạch giở ra tuyệt chiêu, “Tiểu thư, chờ An Bạch với,”.
Quả nhiên, vừa nghe thấy hai tiếng "tiểu thư", Hàn Bội Bội ngay lập tức đứng lại, nhíu mày không vui nhìn cô, “Chị Bạch Bạch, em đã nói là chị đừng gọi em như thế rồi mà!”
“Chị biết mà”, An Bạch cười, “Nhưng phải gọi thế thì em mới chịu đứng lại chứ.
Không phải em muốn kết bạn mới sao, chạy lung tung như thế thì sao mà kết bạn được?”
“Ah! Đúng rồi nhỉ, chị không nhắc thì em cũng quên mất” Hàn Bội Bội le lưỡi cười rồi ngó xung quanh, lúc thấy một đám trẻ con đang ở cùng nhau ở cách mình không xa, cô lập tức reo lên, “Tìm thấy rồi,” sau đó chạy nhanh về phía họ.
An Bạch vội vàng đuổi theo sau.
Đến trước mặt họ, Hàn Bội Bội nhoẻn miệng cười tươi, đang định mở lời làm quen thì đột nhiên nhận ra vẻ mặt và ánh mắt bọn họ dành cho mình có chút không đúng, lời định nói nhất thời nghẹn lại trong cổ họng.
“Ngươi là ai?” Cô bé đứng giữa có mái tóc hơi xoăn màu cam đỏ hống hách lên tiếng, đôi mắt màu lửa nhìn Hàn Bội Bội tràn đầy vẻ coi thường.
“À… uhm… các bạn cho mình chơi chung với nhé…” Hàn Bội Bội rụt rè đáp.
“Ngươi là ai mà đòi chơi cùng bọn ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ăn mặc thì quê mùa, ngươi là người hầu của gia tộc nào đấy?” Cô bé đó kiêu căng hỏi lại.
An Bạch nghe đến đây thì không nhịn nổi nữa, lên tiếng thay cho Hàn Bội Bội, “Thưa tiểu thư, đây là tiểu thư của——"
“Im ngay! Tiểu thư của chúng ta đã cho phép mày lên tiếng chưa hả?!” Lời còn chưa nói xong, An Bạch đã bị người hầu của cô bé tóc cam kia ngắt lời.
Cô bé tóc cam nhếch môi cười, giơ tay lên ngăn người hầu của mình lại rồi hỏi, “Tiểu thư sao? Vậy thì còn chấp nhận được.
Này, tước vị của ba cô là gì?”
An Bạch bị ngắt lời thì ấm ức vô cùng, nhưng lần này cũng không dám lên tiếng nữa.
Hàn Bội Bội thấy mấy người này hung dữ như vậy thì có chút sợ hãi, càng thêm rụt rè hỏi lại, “Tước, tước vị là gì vậy?”
“Tước vị mà cũng không biết?! Ha!” Cô bé tóc cam bật cười chế giễu rồi nói với giọng tức giận, “Vậy mà còn dám nói là tiểu thư! Đúng là con hầu láo toét!”
Lần đầu tiên bị mắng, Hàn Bội Bội có chút không thích nghi kịp, khẽ kéo vạt áo An Bạch hỏi, “Chị Bạch Bạch, bị gọi là con hầu láo toét có phải là bị coi thường không?”
Cô hỏi như vậy