Tử khí vừa chạm vào da thịt liền thẩm thấu vào trong cơ thể, không có cách nào ngăn cản được.
Sinh lực trong cơ thể bọn họ nhanh chóng bị tử khí âm trầm cường hãn của tử chú ăn mòn.
Mọi người ai nấy đều tái mét mặt, mau chóng vận chuyển thần lực, cố gắng đàn áp cỗ tử khí kia.
Thế nhưng, tử khí của Tử thần nào có dễ bị đánh bại như vậy; huống chi hiện tại Sinh thần vị còn đang bị bỏ trống.
Bọn họ không có cách nào để tiêu diệt tử khí, cùng lắm chỉ là làm chậm lại tốc độ ăn mòn sinh lực của nó mà thôi.
Nhưng trong cái rủi vẫn còn cái may.
Vừa rồi bốn người Âu Dương Hy đã dùng Thần Quang Minh Phán để ‘tẩy xóa’ Tử Diệm, kịp thời tiêu diệt hắn ta trước khi kim tự tháp bị phá vỡ.
Tuy rằng không thể kịp thời giải quyết hắn trước khi hắn hoàn thành tử chú, nhưng ít nhất cũng đã bào mòn vài phần sinh lực và thần lực của hắn.
Cộng thêm khi tử chú hoàn thành, tử khí vẫn phải chịu Thần Quang Minh Phán trong một thời gian ngắn, cho nên uy lực hiện tại của nó đã bị suy yếu đi kha khá.
Chỉ có những người đứng ở vòng trong, bị tử khí lan tới mới trúng tử chú; còn những người ở phía ngoài thì đều vô sự.
Âu Dương Hy gần như không có lấy một giây ngừng nghỉ, sau khi Thần Quang Minh Phán bị phá vỡ, bà lập tức chạy đến chỗ Âu Dương Bội, kéo lấy tay cô.
“Tiểu Bội, mau đi----”
Lời còn chưa dứt, Âu Dương Bội đã điên cuồng vung ra, cũng không thèm quan tâm là ai mà hét lên, trong giọng nói tràn đầy hoảng loạn đau đớn và nghẹn ngào, “Buông ta ra! Buông ra!!”
Thoát khỏi bàn tay của Âu Dương Hy, Âu Dương Bội lập tức thu tay lại, tiếp tục phóng ra ánh sáng của thần, run run rẩy rẩy cố gắng giữ vững bình tĩnh chữa trị cho người trước mặt.
Từng giọt nước mắt nóng hổi không kiềm nén được lạch cạch rơi xuống lồ ng ngực của người thiếu niên đang nằm trong vòng tay cô.
Anh vẫn như vậy.
Vẫn cứ như vậy!
Rõ ràng đã bảo anh không được tự ý hành động, đã cảnh cáo anh, đe dọa anh, nhưng ở thời khắc mấu chốt, anh vẫn làm theo ý mình, che chở cho cô.
Cô c ần sao? Cô cầ n sao?!!!
Cô là thần! Là Quang nhi thần!!! Cô cần một người thường như anh che chắn tử khí sao?!!!
Cô cái gì đều không cần! Chỉ cần anh khỏe mạnh bình an! Chỉ như vậy thôi, nhưng đến cuối cùng anh vẫn không làm được! Cô cũng không làm được!!
Bàn tay Âu Dương Bội run rẩy liên tục, nhưng ánh sáng tỏa ra từ ấy lại vẫn luôn ổn định.
Âu Dương Hy lấy lại tinh thần từ phản ứng dữ dội quá mức của Âu Dương Bội, lúc này nhìn kỹ lại mới hiểu ra vì sao cô lại có phản ứng như vậy.
Bởi vì là nhân loại, so với những người khác, Thần Phong không hề có cách nào để đối kháng với tử khí trong người mình, tựa như cá nằm trên thớt để mặc cho nó tung hoành bên trong cơ thể, không chút kiêng kị mà cắn nuốt sinh lực của bản thân.
Nếu những người khác hiện tại sắc mặt chỉ là hơi tái đi đôi chút, thì Thần Phong lại đã hoàn toàn hôi bại, không khác gì một xác chết.
Bà cố gắng dằn lòng, dành ra vài giây giải thích với cô, “Tiểu Bội, mẹ cần con giúp, nếu không những người trúng tử chú đều phải chết hết!”
Âu Dương Bội hoàn toàn không nghe lọt tai lời của bà.
Nói cô ích kỷ cũng được, máu lạnh cũng được, không biết hy sinh cũng được.
Cô hiện tại chỉ biết Thần Phong đang trên ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Anh là vì cô mới như vậy.
Cô phải cứu anh, chỉ có thể cứu anh.
Âu Dương Bội nhìn cũng không nhìn bà, chỉ một mực cố gắng dùng ánh sáng của thần tiêu diệt tử khí trong người Thần Phong.
Nhưng không biết có phải do cảm xúc của cô lúc này đang không ổn định hay không mà hiệu quả chữa trị so với khi trước kém hơn rất nhiều, cơ hồ chỉ có thể giúp cho tình trạng của Thần Phong đứng yên tại chỗ, không tệ đi nhưng cũng không tốt lên được.
Nếu như là trường hợp khác, Âu Dương Hy cũng không ngại chờ một chút, nhưng tình huống hiện tại lại không cho phép bọn họ tiêu tốn thêm bất kỳ giây phút nào.
Nếu chữa trị cho một mình Thần Phong trước rồi mới cứu những người khác thì chỉ sợ là đã không còn kịp nữa rồi.
Âu Dương Hy không chờ nổi nữa, bắt lấy cổ tay cô.
Bởi vì đã có ví dụ trước đó, lần này bà siết rất chặt, Âu Dương Bội không thể vùng ra.
Nhưng Âu Dương Hy cũng không phải định cứ thế dẫn cô đi, ngược lại nói, “Tử khí của tử chú không dễ dàng loại bỏ như vậy! Con dùng cách này Thần Phong không thể chờ nổi đâu! Những người khác cũng không chờ được!”
Có lẽ là vì có liên quan đến Thần Phong, Âu Dương Bội rốt cuộc nghe vào.
Cô ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt đỏ ngầu như bị nhuộm máu, cố kìm nén điên cuồng trong lòng hỏi bà, “Vậy phải làm thế nào.”
“Đi theo mẹ,” Âu Dương Hy gấp gáp nói, “Tin tưởng mẹ.”
Ba chữ kia, bà nói thật trịnh trọng thật nghiêm túc.
Âu Dương Bội nhìn thẳng vào mắt bà.
Vài giây sau, cô thu lại bàn tay vẫn luôn đặt ở trên người Thần Phong để sử dụng ánh sáng của thần, nhanh chóng đứng dậy.
Âu Dương Hy không để thừa một giây nào, kéo cô bay lên phía trên trung tâm của tử chú; hay nói cách khác, chính là vị trí ban nãy bà đã đứng để sử dụng Thần Quang Minh Phán.
Âu Dương Bội đã quyết định tin tưởng Âu Dương Hy thì lúc này tâm trí đương nhiên cũng không phải chỉ có mỗi Thần Phong