Phong Bạch Hạo lên tiếng, nội dung không khác gì lắm so với lời Âu Dương Hy nói lúc trước, bảo anh lại gần ngồi xuống.
Thế nhưng khi anh đã an vị rồi, cả bốn vị phụ huynh bỗng nhiên lại đều trầm mặc cụp mắt, lúc thì nhìn nhau, lúc thì nhìn hai người họ, lại không nói một lời nào.
Sự im lặng ấy khiến cho Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật càng thêm khẩn trương.
Hai người họ ngồi cũng không thoải mái, tấm lưng thẳng tắp, nắm tay đặt bên người cũng siết chặt lại, mím môi chờ đợi.
Sau cùng, vẫn là Âu Dương Hy mở miệng trước tiên, “Hôm nay Thần Phong thế nào rồi?”
Nghe bà hỏi han quan tâm anh, Âu Dương Bội không những không cảm thấy vui mừng mà ngược lại, nỗi bất an trong lòng cô càng dâng cao.
“Anh ấy vẫn vậy,” Âu Dương Bội cố gắng trấn tĩnh trả lời, “Vẫn chưa tỉnh lại, nhưng khí sắc khá tốt.”
Âu Dương Hy khẽ gật đầu, mang theo hơi hướng lẩm bẩm đáp, “Vậy thì tốt.”
Sau đó, mọi người lại rơi vào im lặng.
Bà không phải không biết, Thần Phong bị thương là vì che chở cho con gái bà.
Bà tất nhiên cũng không muốn làm ra loại chuyện này, nhưng bà thật sự không có cách nào.
Bây giờ biết rằng Thần Phong vẫn đang tốt lên, lương tâm bà cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào.
Tuy rằng bà biết, cũng không bù đắp được cái gì…
Giống như không nhịn nổi nữa, Phong Minh Nhật đột nhiên lên tiếng, “Cha mẹ gọi con đến đây là có gì muốn nói với con sao?”
Phong Bạch Hạo và Hoa Tinh Thuần do dự nhìn nhau.
Trước khi Phong Minh Nhật kịp nổi giận, Phong Bạch Hạo đã trả lời, “Đúng vậy.
Chúng ta… đúng là có chuyện quan trọng muốn nói cho hai con biết.”
Lông mày Âu Dương Bội nhíu chặt lại, nắm tay đặt bên hông hơi run rẩy nhẹ.
Giữa cô và Phong Minh Nhật, điểm chung duy nhất mà không dính líu tới những người khác cũng chỉ có...
Hai anh em Thần gia.
“Để tôi đến nói đi,” Âu Dương Hy đột nhiên thở dài, lên tiếng.
Phong Bạch Hạo nghe vậy liền nhẹ nhõm thở phào trong lòng.
Loại chuyện này, thật sự rất khó nói.
Bọn họ tuy rằng là cha mẹ ruột của hai người họ, nhưng lại đã xa cách gần hai mươi năm rồi.
Có rất nhiều chuyện, bọn họ cũng khó mà mở lời, cũng sợ rằng một khi nói ra sẽ khiến cho mối quan hệ vẫn chưa mấy sâu đậm giữa bọn họ xuất hiện rạn nứt.
Nhưng có những chuyện, cho dù có khó nói cách mấy, có e sợ đến mức nào, bọn họ lại vẫn không thể không nói.
Âu Dương Hy chủ động giành quyền lên tiếng cũng không phải vì bà cảm thấy mình ngồi ở vị trí cao hơn nên cần phải đón nhận trách nhiệm này, cũng không phải vì bà cảm thấy mình dễ mở lời hơn Phong Bạch Hạo, mà là vì Âu Dương Bội hãm sâu vào chuyện này hơn so với Phong Minh Nhật.
“Tiểu Bội… mẹ biết, vào thời điểm này không nên nói những lời này, bởi vì như vậy là quá tuyệt tình… nhưng mà chuyện này dù sớm hay muộn thì mẹ cũng phải nói cho con biết…” Âu Dương Hy hơi ngập ngừng, tựa như không biết phải nói thế nào để tránh kích động đến cô, “Tiểu Bội, con và Thần Phong… là không thể.”
Tuy là đã lờ mờ đoán trước được, cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe một lời này, trái tim Âu Dương Bội vẫn như bị người bóp nghẹt, cả người cứng đờ giống như chết lặng.
Mà người gây ra chuyện này, lại chính là mẹ ruột của cô.
Trái với tưởng tượng của Âu Dương Hy, Âu Dương Bội không khóc không náo, cũng không mất bình tĩnh la hét phản đối.
Cô trầm mặc ngồi ở đó, đầu cúi gằm, vài giây sau mới mở miệng, khô khốc khàn khàn hỏi.
“Vì sao.”
Âu Dương Hy thấy cô bình tĩnh như vậy thì không khỏi lo lắng, nhưng bà cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể giải thích, “Bởi vì thằng bé là nhân loại, con lại là Quang nhi thần, con của hai người các con sẽ không có kết quả tốt.”
Âu Dương Bội lúc này mới ngẩng đầu nhìn bà, nơi đáy mắt toàn là nghi hoặc.
Cái gì gọi là con của bọn họ sẽ không có kết quả tốt?
Cô cho rằng nguyên nhân là nằm ở Thần Phong, tại sao lại thành con của bọn họ rồi?
“Không phải có rất nhiều thần vẫn kết hôn với nhân loại sao? Bao nhiêu bán thần được sinh ra đều không có chuyện gì, sao mẹ lại nói là không có kết quả tốt? Hay ý mẹ là con của chúng con sẽ vì thần vị mà đấu tranh chém giết lẫn nhau?”
Nếu vậy thì cô và anh chỉ sinh hai đứa là được.
Tuy hiện tại nói chuyện này còn rất sớm, nhưng cô tin tưởng rằng mình có thể nuôi dạy con cái thật tốt.
Âu Dương Hy áy náy lắc đầu, “Không phải như vậy.
Nếu như con chỉ là nhi thần bình thường, chúng ta sẽ không ngăn cấm các con, nhưng vấn đề mấu chốt là vì con là Quang nhi thần.
Thần lực và thần năng của thần tối cao không phải là thứ mà một bán thần có thể thừa nhận.
Nếu con ở bên Thần Phong, mọi đứa con của bọn con đều sẽ không thể sống lâu.
Khả quan nhất, thì lúc con chết cũng sẽ là lúc nó chết.”
Phong Minh Nhật vốn vẫn luôn đứng ở bên im lặng theo dõi tình hình, khi nghe đến khúc này, anh rốt cuộc hiểu được vì sao chuyện này liên quan đến mình.
Bởi vì anh cũng là nhi thần của thần tối cao, và bởi vì anh cũng có tình cảm với nhân loại.
Phong Minh Nhật chợt nở nụ cười cay đắng chua chát.
Con đường tình duyên của anh… thật đúng là trắc trở mà!!!
Vì sao? Vì sao?!!!
Âu Dương Bội cũng không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, nhất thời lại lâm vào