Lại im lặng một chút, vài người phía sau lần nữa không nhịn được, lại nói ra thắc mắc trong lòng mình.
Âu Dương Hy nhìn tình hình trong phòng, cảm thấy vẫn cần phải một lúc lâu mới xong, bèn trả lời câu hỏi của bọn họ.
“Thật ra ta cũng không rõ vì sao bọn họ là nhân loại nhưng lại được chọn, nhưng chuyện này chính ta cũng không khống chế được.
Như ta đã nói, tất cả đều là số mệnh.
Là thần vị tự chọn người mà nó cảm thấy thích hợp nhất.”
Lời vừa ra, tiếng thảo luận phía sau giảm đi vài phần, nhưng vẫn có một số người thầm thì tự thảo luận với nhau.
Dù sao thì trường hợp lần này cũng quá mức đặc biệt.
Thần vị vẫn luôn chọn thần hoặc bán thần làm người thừa kế, sao lần này lại chọn một người thường chứ? Người thường khác biệt với bọn họ như thế nào, thần lực cũng chỉ bằng một góc so với bọn họ, thật sự có thể đảm đương thần vị sao?
Mấy vị thần kia chỉ đơn thuần thảo luận và đưa ra nghi hoặc của mình, không hề làm ồn cũng không hề có ý khinh thường nên Âu Dương Hy cũng không nói gì.
Nhưng Âu Dương Bội thì lại không thản nhiên được như thế.
Người đang nằm trong phòng kia chính là người yêu của cô.
Tuy Âu Dương Hy đã nói anh sẽ không có chuyện gì, nhưng bây giờ cô nhìn cũng không nhìn thấy, sờ cũng không sờ được, cô sao có thể thật sự an tâm chứ?
“Các vị cũng đừng quên, nhân loại được tạo ra như thế nào.” Âu Dương Bội vẫn nhìn thẳng vào trong phòng, lạnh lùng mở miệng, “Trong người bọn họ chảy dòng máu của cựu Sinh thần, nhìn theo một góc độ khác thì bọn họ là hậu bối của cựu Sinh thần, cũng là con lai.”
Ánh mắt của mấy vị thần dồn dập đổ về phía phát ra âm thanh, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của thiếu nữ với mái tóc màu vàng óng y hệt như của Âu Dương Hy.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, người vừa lên tiếng chính là Quang nhi thần.
Vì vậy bọn họ cũng không dám ý kiến gì.
Thậm chí còn thật sự suy ngẫm ý tứ trong lời nói của cô.
Mà mấy vị thần tối cao cùng với nhóm Phong Minh Nhật Thủy Ai Dã cũng chợt hiểu ra vì sao Sinh thần vị lại tuyển chọn Thần Nhã Hân.
Bởi vì cô là hậu bối của cựu Sinh thần, chuyện cô được chọn cũng không phải quá khó hiểu.
Nhưng nếu như hỏi vì sao lại là cô mà không phải bất kỳ nhân loại nào khác, vậy thì chính cả bảy vị thần tối cao cũng không biết được.
Nhưng ngẫm lại thì thật ra trước đó cũng đã có dấu hiệu cho chuyện này, đó là Thần Nhã Hân có năng lực trị liệu tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Có thể đó là lý do vì sao trong số ngàn vạn nhân loại, cô lại được chọn; nhưng đó cũng có thể là vì cô vốn đã được chọn nên mới có năng lực như vậy.
Còn về nguyên nhân vì sao Tử thần vị lại chọn Thần Phong, thì mọi người lại càng mù mờ.
Điểm liên kết duy nhất mà mọi người có thể nghĩ đến được chỉ có lúc Thần Phong bị tử khí của tử chú xâm nhập cơ thể mà thôi.
So sánh kỹ lưỡng thì khi ấy, Thần Phong là người bị tử khí ăn mòn nghiêm trọng nhất, cho nên anh càng thêm tiếp cận Tử nguyên tố sao?
Tất cả những chuyện này không ai có thể hiểu rõ được, chỉ có thể nói là do số mệnh như vậy.
Lại được thêm một lúc, nhóm người phía sau lại đứng ngồi không yên.
Lần này thứ bọn họ thắc mắc là về thời gian.
Đây là lần đầu tiên mấy người Âu Dương Bội chứng kiến cảnh tượng này nên không có gì để so sánh cùng, nhưng những vị thần khác thì không giống.
Bọn họ nhanh chóng nhận ra được, lần xuất thế này của Sinh thần và Tử thần quá lâu.
Nhưng bọn họ cũng không biết được nguyên nhân là gì, bởi vì lần này có quá nhiều điểm khác biệt.
Vừa có thể là vì thân phận của Thần Phong và Thần Nhã Hân, cũng vừa có thể là vì lần này cả hai vị thần cùng xuất thế cùng một lúc.
Sinh và Tử lại đối khắc nhau, bọn họ cũng không rõ hai nguyên tố này có đang đối kháng lẫn nhau nên mới gây chậm trễ không.
Nhưng dù có là thế nào thì bọn họ cũng không thể làm gì ngoài việc chờ đợi cả.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhóm người bên ngoài vẫn đứng chờ như không biết mệt.
Đợi đến khi góc độ của mặt trời cũng đã biến thành đối diện, ánh sáng trong căn phòng mới bắt đầu nhạt xuống.
Vừa nhận ra được có sự thay đổi, mọi người lập tức trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết.
Theo sự giảm dần của cường độ ánh sáng, quang cảnh trong căn phòng cũng dần dần rõ ràng ở trong mắt mọi người.
Đợi đến khi hai luồng trắng đen đều biến mất, bóng dáng của Thần Phong và Thần Nhã Hân hiện ra.
Hai người họ vẫn yên lặng nằm ở trên giường, sắc mặt tự tại bình yên, giống như toàn bộ những gì xảy ra trước đó đều là một cơn ảo mộng rất dài của mọi người mà thôi.
Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật trước nhất xông vào trong phòng, hai người chia nhau đến bên cạnh hai chiếc giường, nhìn người đang nằm trên đó.
Âu Dương Hy cùng với những người khác nhanh chóng theo sau bọn họ.
Nếu như lúc trước Thần Phong mãi vẫn luôn không tỉnh, sắc mặt cũng không tính là đã tốt hoàn toàn, thì giờ phút này đây gương mặt anh lại hồng nhuận tươi tắn, thần thái sáng láng tràn đầy sức sống.
Âu Dương Bội vừa mới nắm lấy tay anh thì chợt cảm nhận được đầu ngón tay anh khẽ động.
Cô kinh ngạc hốt hoảng mang theo mong chờ nhìn lên gương mặt anh.
Quả nhiên, vài giây sau, mí mắt anh cũng khẽ giật nhẹ.
Cùng lúc đó ở đối diện, Phong Minh Nhật cũng kinh hỉ hô lên, “Nhã Hân! Ngón tay em ấy vừa động đậy!”
Gần như là đồng thời, Thần Phong và Thần Nhã Hân mở mắt.
***
Sau khi hai người họ tỉnh lại, Mộc Chi Linh tiến hành kiểm tra sơ bộ cho hai người, kết quả đương nhiên là đều tốt.
Bởi vì đây là lần đầu tiên có trường hợp nhân loại được thần vị chọn, các vị thần khác đều không tránh khỏi tò mò, bu đầy ở bên ngoài căn phòng giương ánh mắt nghi hoặc dò xét nhìn hai người họ.
Thần Phong và Thần Nhã Hân vừa mới tỉnh dậy, đều không có ký ức gì về chuyện trước đó.
Thần Nhã Hân dù sao cũng chỉ mới bất tỉnh chưa đến một ngày, nhưng Thần Phong thì lại đã một tuần, vừa mở mắt đã thấy có nhiều vị thần dùng loại ánh mắt như vậy nhìn mình, bọn họ khó mà thích ứng nổi.
Âu Dương Hy nhận ra bọn họ không được thoải mái, vừa vặn đang có rất nhiều thứ phải phổ cập cho hai người họ biết, bà liền bảo mấy vị thần kia lui trước.
Quang thần đã mở miệng, bọn họ đương nhiên không dám