Sau đấy, Hỏa Huệ Lan cũng không biết mình quay về chỗ ngồi như thế nào.
Cô chỉ biết, sau khi mình nghe thấy những lời ấy thì đầu óc đã trở nên trống rỗng, trắng bóc không thể nghĩ được gì nữa.
Sau đấy, từng hình ảnh đôi nam nữ ở chung với nhau bỗng hiện lên trong đầu cô, nam rõ mặt, nữ thì không.
Hai người họ người đứng người ngồi, người nói người cười, nữ tặng bó hoa, nam cảm ơn nhận lấy, nữ níu lấy cánh tay, nam khẽ từ chối rồi thôi.
Một loạt các hình ảnh do chính bản thân cô tự tưởng tượng nên nhanh chóng chiếm cứ lấy tâm trí cô không bỏ.
Hỏa Huệ Lan không có cách nào khống chế được nó, chỉ có thể mặc cho đôi nam nữ kia ngày càng thân mật gần gũi hơn.
Mà mỗi khi bọn họ tiến thêm một bước, trái tim cô không hiểu sao lại đau thắt một trận.
Giống như… có thứ gì đó trân quý đang dần bỏ cô mà đi.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi.
Nhân vật nữ đứng trước nhân vật nam, bộ dáng thẹn thùng nói lời gì đó.
Hỏa Huệ Lan muốn phá tan hình ảnh giả dối này đi nhưng lại không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt quen thuộc kia nở nụ cười ôn nhu vốn chỉ dành cho cô nhưng nay lại đã dành cho người con gái khác, trơ mắt nhìn anh tươi cười gật đầu, trơ mắt nhìn cô gái kia vui sướng ôm chầm lấy anh, lại trơ mắt nhìn anh đón lấy người ấy, rạng rỡ cười ôm chặt cô gái đó xoay mấy vòng giữa không trung.
Sắc mặt Hỏa Huệ Lan nháy mắt trắng nhợt.
Cô đột ngột đứng dậy, động tác mạnh bạo đến mức khiến cho ghế ngồi ngã ra đằng sau, tạo thành tiếng vang lớn.
Hỏa Huệ Lan cắn chặt môi, hai bàn tay đang chống trên bàn dần siết chặt lại.
Giây sau, cô phóng vụt ra khỏi phòng.
Không thể! Cô tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra!!
Ba người Thủy Ai Dã nhìn về phía cửa, lại quay đầu nhìn nhau, đắc chí nở nụ cười.
Đại công cáo thành!
*
Hỏa Huệ Lan chạy một mạch đến điểm truyền tống của Cung điện.
Vài giây sau, cô đã ở trước cổng Cung điện của Ám thần.
Trước cổng có người canh gác, thấy có người đến thì lập tức nâng cao tinh thần.
Hỏa Huệ Lan chạy đến, không để cho bọn họ kịp chào hỏi đã nói thẳng, “Ta muốn gặp Ám Khang!”
“À—à vâng! Mời ngài vào.
Để tôi kêu người đi thông báo cho ngài ấy.”
“Không cần, anh chỉ cần nói cho ta biết anh ấy đang ở đâu là được,” Hỏa Huệ Lan dứt khoát từ chối.
Cô muốn xem thử xem có phải bên cạnh anh có cô gái khác thật hay không.
Nếu là thật, cô lại muốn xem xem khi không có cô ở đó anh đối xử với cô gái đó như thế nào.
Cho dù cô có thích anh, nhưng nếu anh là loại người phong lưu trăng hoa, vậy thì cô cũng sẽ vứt!
“Vâng, bình thường giờ này thì Ám nhi thần hẳn đang ở thư phòng số hai.
Ngài tiến vào bên trong, lên tầng hai rồi rẽ trái sẽ tìm được căn phòng ấy.”
“Được, cảm ơn anh.”
Hỏa Huệ Lan theo chỉ dẫn của lính canh, một đường thuận lợi tìm đến trước cửa thư phòng số hai.
Có lẽ vì là thư phòng nên độ cách âm rất tốt, đứng ở bên ngoài Hỏa Huệ Lan không tài nào phân biệt được rốt cuộc đang có người ở bên trong hay không.
Hỏa Huệ Lan điều chỉnh lại nhịp thở, khiến cho mình bình tĩnh lại trước, sau đó mới nâng tay, thi triển một chú thuật đơn giản.
Giây sau, âm thanh bên trong căn phòng rõ ràng rành mạch truyền vào tai cô.
“Anh Khang, anh đã bận rộn mấy ngày nay rồi.
Em biết là anh muốn trở thành một vị thần tốt trong tương lai, em cũng tin tưởng là anh sẽ làm được mà.
Nhưng chuyện gì cũng nên có chừng mực, phải kết hợp giữa làm và chơi mới có thể bảo đảm sức khỏe được.”
“Tôi đang bận.”
Đã mấy ngày rồi anh không gặp Lan Nhi, cũng không biết cô có còn giận anh không nữa.
Nghĩ đến mấy ngày trước cô vẫn luôn trốn tránh anh, trong lòng Ám Khang càng thêm gấp, muốn mau mau giải quyết hết công việc và bài tập ở đây để đi tìm cô.
“Những công việc này anh có thể từ từ rồi làm cũng được mà.
Dì Ám cũng đã nói là anh không cần phải ép bản thân quá mức mà.
Anh Khang, chúng ta nghỉ giải lao một chút đi, nhé? Anh xem, thời tiết hôm nay rất là đẹp đó!”
“Tôi có yêu cầu cao với bản thân, không được sao? Hiện tại tôi cần yên tĩnh, mời cô ra ngoài.”
“Anh Khang… tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ? Em cũng chỉ là lo lắng cho anh thôi mà… Chẳng lẽ anh rất ghét em sao…”
Nghe đến đây, trái tim Hỏa Huệ Lan bỗng khẩn trương lên, cơ hồ là nín thở chờ đợi câu trả lời của anh.
“…Nếu cô còn tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ ghét cô.”
“Nói vậy là hiện tại anh không ghét em đúng không? Vậy là tốt rồi! Anh Khang, em đã nói rồi, em thích anh, em nhất định sẽ khiến cho anh thích em!”
Ám Khang đau đầu day thái dương, nhịn lại nhịn, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, “Dạ Vân! Tôi cũng đã nói với cô rồi, tôi đã có người mình thích! Tôi nói không ghét cô không có nghĩa là tôi có hảo cảm với cô! Nếu không phải vì nể mặt Dạ thần, cô nghĩ tôi sẽ nhường nhịn cô lâu vậy sao? Tôi không đồng ý sự theo đuổi của cô, phiền cô sau này đừng đến gặp tôi nữa!”
Trái tim của Hỏa Huệ Lan bởi vì câu trả lời của anh mà run lên mãnh liệt.
Cô nhẹ sờ lên ngực trái, nhớ lại câu anh nói đã có người mình thích, khóe môi vẽ lên nụ cười vui sướng.
Cô nghĩ, mình cũng đã nghe đủ rồi, nên kết thúc mọi chuyện thôi.
Bên trong thư phòng, Dạ Vân một lần nữa bị Ám Khang đả kích, tuy rằng tâm rất đau nhưng cỗ