Ngày hôm sau, khi cả ba đội đều đã tập trung đông đủ ở phòng ăn để ăn sáng, một trong ba vị giám khảo xuất hiện thông báo nội dung của phần thi thứ hai.
“Phần thi tiếp theo là phần thi Thể thao, thi đấu Magic-ball, diễn ra vào ngày mai.
Luật lệ giống như luật chơi của môn thể thao này, nhưng chỉ có nam được tham gia.
Nếu ai có điều gì thắc mắc, hãy đến gặp chúng tôi để hỏi.
Bất kỳ hành vi gian lận nào cũng không được chấp nhận.
Mọi người rõ rồi chứ?” Thấy không ai nói gì, ông nói tiếp, “Nếu vậy, chúc ba đội thi tốt.”
Sau khi giám khảo rời đi, mọi người tiếp tục công việc của mình.
“Mọi người có cần luyện tập gì không?” Thần Nhã Hân hỏi.
“Tập luyện gì chứ.
Tuần nào chúng thần chẳng chơi môn ấy,” Lâm Dạ Vũ cười đáp.
“Nếu vậy chúng ta đi chơi đi!” Thần Nhã Hân hào hứng đề nghị, “Ở gần đây có khu công viên giải trí to lắm đấy.”
“Cũng được.
Dù sao cũng không có việc gì làm,” Thần Phong gật đầu nói.
Những người khác cũng lần lượt đồng ý, nhưng đúng lúc này, Liêu Huệ Lan bỗng lên tiếng từ chối.
“Xin lỗi, chắc thần không thể đi cùng mọi người đâu.”
Bọn họ chơi thành một nhóm, chỉ có mình cô là lẻ loi, cho dù có đi chơi với bọn họ thì cũng sẽ bị cô lập mà thôi.
Nghe Liêu Huệ Lan nói vậy, những người khác cũng không có ý kiến gì, vì tính cách ngày thường của Liêu Huệ Lan thật sự không được lòng mọi người cho lắm.
Nhưng không ngờ, cô cũng không phải là người duy nhất từ chối đi chơi.
“Thần cũng không đi đâu, thần còn một số việc phải làm,” Mộ Thống nói.
“Uhm, tùy mọi người,” Thần Phong gật đầu, “Ai đi được thì chín giờ đến cổng chính học viện tập hợp nhé.”
Sau khi ăn sáng xong, mọi người quay về phòng, thay đồ chuẩn bị đồ đạc để đi chơi.
Đúng chín giờ, tất cả đều có mặt ở cổng học viện, chỉ có Liêu Huệ Lan và Mộ Thống là không xuất hiện.
Sau đó, cả nhóm thuê xe đi đến công viên giải trí.
Bởi vì đã rất lâu rồi kẻ đeo mặt nạ không xuất hiện nữa, mà lúc này đi chơi nếu mang theo vệ sĩ cũng không thoải mái nên mọi người đều đi một mình.
Khoảng mười lăm phút sau, tám người lần lượt đến công viên giải trí.
Sau khi mua vé vào cổng, bọn họ bước vào bên trong, đứng ở một góc cách cổng vào không xa thảo luận.
“Giờ chơi theo nhóm tám người thì hơi đông nhỉ?” Thần Nhã Hân nhìn mọi người hỏi, thấy bọn họ đều suy ngẫm gật đầu, cô lập tức nói, “Vậy chúng ta chia ra đi! Ta đi cùng Dương Minh Nhật.
Chúc mọi người chơi vui vẻ, có gì thì chúng ta lại liên lạc với nhau sau nhé!”
Không để ai kịp phản ứng, Thần Nhã Hân đã tóm lấy tay Dương Minh Nhật rồi dùng phép thuật, truyền tống đi chỗ khác.
Hàn Bội Bội nhìn nơi hai người họ đã từng đứng, hơi thất thần, ánh mắt hơi ảm đạm xuống.
Linh Ai Dã nắm lấy bàn tay cô, không tiếng động an ủi.
Lâm Dạ Vũ thấy Thần Nhã Hân là con gái còn chủ động như vậy, cũng cắn răng nắm lấy tay còn lại của Linh Ai Dã nói, “Ai Dã, chúng ta đi chơi đi!”
“Ah khoan từ------" Linh Ai Dã còn chưa kịp nói dứt câu thì cũng đã bị anh truyền tống đi.
Thấy bạn mình gặp tình cảnh như vậy, tâm trạng Hàn Bội Bội bỗng vui vẻ hơn một chút.
Tuy rằng chuyện tình cảm của cô không thuận lợi, nhưng ít nhất Linh Ai Dã lại tốt hơn cô nhiều, có vẻ như Lâm Dạ Vũ cũng có ý với cậu ấy.
Còn lại bốn người, Hạ Băng nhìn qua Nhất Quan, bắt gặp ánh mắt anh ngượng ngùng lẩn tránh, lại nghĩ đến trước đó Thần Nhã Hân đã dám chủ động như vậy, bản thân tức khắc được tiếp thêm can đảm, cũng nắm lấy tay anh.
“Tớ đi cùng Nhất Quan.
Chúc hai người đi chơi vui vẻ."
Mọi người hành động quá nhanh, đến lúc này Hàn Bội Bội mới phát hiện chỉ còn lại cô cùng Thần Phong.
Hàn Bội Bội hơi thấp thỏm nhìn qua Thần Phong, trong lòng cho rằng sẽ thấy anh nhíu mày không vui, hoặc là lạnh nhạt không có cảm xúc gì.
Nhưng không ngờ, lọt vào mắt cô lại là hình ảnh anh hơi cười nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm chuyên chú, rất sáng, tựa như muốn nói rõ tâm tình lúc này của chủ nhân nó đang rất tốt vậy.
Trong một khoảnh khắc, Hàn Bội Bội bị ánh mắt của anh thu hút, hơi ngẩn người nhìn anh.
“Chúng ta đi chơi chứ?”
Nghe anh nhẹ nhàng hỏi, Hàn Bội Bội theo bản năng đáp, “Vâng.”
“Tiểu thư muốn chơi trò gì?”
Hàn Bội Bội lúc này mới sực tỉnh, hơi có chút xấu hổ vì khoảnh khắc vừa rồi.
Nhưng thấy anh thực sự không khó chịu với việc bị động ghép cặp với mình, Hàn Bội Bội cũng bỏ qua đắn đo lung tung trong lòng, không nghĩ giây nào bật thốt, “Tàu lượn siêu tốc!”
Thần Phong ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ rằng một người như cô lại thích loại trò chơi cảm giác mạnh này.
“Được, vậy chúng ta đi thôi,” anh nhẹ cười gật đầu.
Dựa theo bản đồ khu vui chơi, hai người họ rất nhanh đã đến được địa điểm trò chơi tàu lượn siêu tốc.
Tàu lượn siêu tốc ở đây có hai làn ray, một xanh một đỏ, màu đỏ có yếu tố k1ch thích nặng đô hơn so với màu xanh, dành cho những người cực kỳ đam mê mạo hiểm và cảm giác mạnh.
Hàn Bội Bội tuy rằng thích chơi trò cảm giác mạnh nhưng lại không đến mức như thế, khi được Thần Phong hỏi thì tỏ vẻ muốn chơi làn màu xanh.
Thần Phong đương nhiên chiều theo ý cô, cùng cô đến xếp hàng cho làn màu xanh.
Tuy rằng làn màu xanh ‘nhẹ’ hơn làn màu đỏ, nhưng bản thân trò này cũng đã