“Cút!” Linh Ai Dã nhìn cũng không nhìn, chỉ lãnh đạm nói.
Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Phùng Thiên bị người khác đối xử như vậy.
Cho dù trước mặt là mỹ nữ, hắn vẫn không thể nhịn xuống được tức giận trong lòng, hung hăng bóp lấy cằm của cô, ép cô quay qua nhìn mình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em dám bảo ông đây cút?!”
Linh Ai Dã khẽ nhíu mày, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đối diện đã vươn ra một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của hắn ta.
Đối ngược với bàn tay trắng trẻo nõn nà công tử bột của Phùng Thiên, bàn tay kia lại có làn da màu đồng xinh đẹp và khỏe mạnh.
Bởi vì dùng lực, các khớp tay và đường gân xanh đều nổi hết lên, tôn lên dáng vẻ nam tính và mạnh mẽ của nó.
Các ngón tay thon dài cứng cáp vòng lấy cổ tay của Phùng Thiên, tựa như xích sắt gọng kiềm siết chặt lại, khiến hắn ta đau đớn la oai oái, vội vàng buông cằm của Linh Ai Dã ra.
Lâm Dạ Vũ hừ nhẹ một tiếng, đẩy hắn ra rồi quay sang hỏi Linh Ai Dã, “Cậu có sao không?”
Linh Ai Dã tươi cười lắc đầu, vừa lấy khăn giấy lau cằm mình vừa nói, “Chỉ bị dơ một chút thôi.”
Phùng Thiên còn chưa kịp hoàn hồn từ sự việc vừa rồi thì đã nghe Linh Ai Dã nói một câu như vậy, tính khí thiếu gia không coi ai ra gì của hắn tức khắc bùng lên, dùng cánh tay chưa bị thương chỉ vào mặt hai người họ, tức đến run rẩy, “Các ngươi, các ngươi lại dám đối xử với ta như vậy! Các ngươi có biết ta là ai không hả?!!”
Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ lại không thèm để ý đến hắn, chỉ nhìn nhau nói chuyện, “Không biết bao giờ đồ ăn mới lên nhỉ? Tớ đói ghê…”
“Ráng đợi một chút, sẽ lên ngay thôi,” Lâm Dạ Vũ cười an ủi, giọng nói mang theo một tia sủng nịch không rõ ràng.
Phùng Thiên thấy bọn họ làm lơ mình thì càng thêm phẫn nộ, nhưng bây giờ hắn nói tiếp thì không phải là đã thua khí thế rồi sao?!
Nhận ra hắn đang lưỡng lự nói không được mà không nói cũng không xong, một tên đàn em tinh ý nhanh chóng mở lời nói giúp hắn, “Lũ dân thường các ngươi thật to gan! Thấy thiếu gia Phùng gia còn không mau hành lễ? Nam quỳ xuống xin lỗi, sau đó tự bẻ gãy tay mình, nữ thì đi theo Phùng ca, nếu có thể khiến Phùng ca hài lòng thì may ra sẽ bỏ qua cho các ngươi.
Còn nếu không, cả nhà các ngươi cứ chờ đi!”
Phùng Thiên lập tức thưởng cho hắn một ánh mắt tán thưởng, sau đó lại nhìn Lâm Dạ Vũ và Linh Ai Dã.
Hắn cho rằng lúc trước hai người này dám đối xử với hắn như vậy chỉ là vì chưa biết rõ thân phận của hắn mà thôi.
Hiện tại biết rồi, thái độ đương nhiên sẽ khác, hắn vô cùng chờ mong nhìn hai người họ bày ra vẻ mặt sợ hãi lại lấy lòng mình.
Nhưng tiếc thay, đời thường không như mơ, thái độ của hai người đúng là có thay đổi, nhưng lại theo hướng hắn không thể nào ngờ trước được.
Lâm Dạ Vũ hơi nhếch mày, nhìn qua đám Phùng Thiên như cười như không hỏi, “Từ khi nào mà dân thường lại phải hành lễ trước quý tộc vậy? Đặc quyền này không phải chỉ dành cho người trong hoàng thất thôi sao?”
Đám Phùng Thiên bị anh hỏi cho á họng, lúc đang không biết nên đáp lại thế nào thì lại nghe Linh Ai Dã ngơ ngác hỏi, “Phùng gia là ai?”
Tên tiểu đệ ban nãy mở miệng lập tức sừng sộ lên, tức giận quát cô, “Phùng gia mà ngươi cũng không biết? Đúng là lũ dân đen ngu ngốc!”
Linh Ai Dã tức khắc nhíu mày, sầm sắc mặt liếc hắn.
Chỉ là một đám quý tộc nhỏ nhoi mà thôi, trong giới quý tộc hoàn toàn không có tiếng nói, vậy mà lúc này lại dám kiêu ngạo hống hách như vậy! Có phải chỉ vì khi bắt nạt người thường bọn họ mới có thể cảm thấy mình cao quý hơn người không?
Phùng Thiên thì lại cảm thấy bị sỉ nhục hơn bao giờ hết.
Mười mấy năm sống trên cuộc đời này, có ai mà không biết Phùng gia bọn hắn chứ?! Vậy mà hai người họ hiện tại người thì mỉa mai người thì vờ không biết, chính là không để Phùng gia hắn vào mắt!
Anh nhân viên ban đầu dẫn đám người Phùng Thiên vào trong từ sớm đã sợ hãi co quắp núp ở một bên.
Anh dù sao cũng chỉ là một người thường, cho dù có không đồng ý với cách hành xử của Phùng Thiên thì cũng không dám đối nghịch với hắn.
Vốn định làm người tàng hình trốn ở một bên mà thôi, nhưng không hiểu sao, khi thấy thái độ và phản ứng của hai vị khách trẻ tuổi lạ mặt trước mắt này, anh lại bỗng có một loại trực giác.
Có lẽ, hai người họ cũng không phải là người dễ chọc.
Do dự một lúc, rốt cuộc không biết anh lấy đâu ra dũng khí, từ phía sau một bàn trống chui ra men đến bên cạnh Linh Ai Dã nói nhỏ, “Phùng gia chính là một trong tam đại gia tộc của thành A, bốn người còn lại đi theo sau Phùng thiếu gia cũng là các công tử quý tộc khác có quan hệ mật thiết với Phùng gia…”
Đám Phùng Thiên chỉ cho rằng nhân viên đang nói rõ cho Linh Ai Dã biết thân thế của bọn hắn để hai người họ biết đường e dè nên cũng không tức giận.
Ngược lại, khi nghe nhân viên nói xong, Phùng Thiên còn khoanh tay hếch cằm, bộ dáng tự cao tự đại giống như đang chờ hai người họ nhanh chóng hốt hoảng quỳ xuống mà xin lỗi hắn.
Nhưng Linh Ai Dã nghe xong, không những không sợ hãi hay hốt hoảng gì, ngược lại còn ngạc nhiên hỏi lại, “Tam đại gia tộc của thành A?”
Nhân viên không rõ cô phản ứng như vậy là có ý gì, nhất thời lo lắng không biết có phải mình đã quá coi trọng hai người này rồi hay không, ngoài mặt lại vẫn ráng gật đầu nói, “Đ--đúng vậy!”
Linh Ai Dã phì cười, quay sang nói với Lâm Dạ Vũ, “Hèn gì chúng ta chưa bao giờ nghe qua Phùng gia.”
Lâm Dạ Vũ cũng cười gật đầu, “Chỉ là tam đại gia tộc của thành A