Nhưng chưa được nửa đường, bàn tay đã bị người tóm lấy, siết chặt đến mức Thần Nhã Hân không nhịn được hét lên, “Á đau! Anh hai! Anh làm gì vậy?”
Thần Phong tức giận nghiến răng, “Em bị điên rồi đúng không! Nếu như ngọn lửa không tránh em thì em định cho luôn cánh tay này sao!”
“Em…” Thần Nhã Hân bị anh quát lớn thì ngẩn người, sắc mặt dần chuyển tái nhợt, trong mắt lóe lên tia hối hận và sợ hãi sau khi nghe lọt lời anh.
Vừa rồi cô đã quá hào hứng mà sinh ra nóng vội rồi.
Sao lại có thể làm ra hành động ngu ngốc như vậy được chứ…
Biết cô đã bình tĩnh lại, Thần Phong mới buông tay cô ra, nhưng sắc mặt vẫn không thể tốt lên được.
Trong lúc tình hình đang căng thẳng và không khí ngày càng nóng lên, Mộ Thống một lần nữa lên tiếng, “Tớ nghĩ tớ biết được vì sao lúc nãy lửa lại chủ động tránh Liêu Huệ Lan.”
Hàng loạt các ánh mắt nóng bỏng lập tức đổ dồn về phía anh.
Mộ Thống cố gắng trấn tĩnh, không giải thích ngay mà quay sang hỏi Liêu Huệ Lan, “Lúc nãy khi thấy lửa bùng lên, có phải trong đầu cậu đã suy nghĩ không muốn để nó chạm vào mình, không muốn để nó tổn thương đến mình đúng không?”
Liêu Huệ Lan bị câu hỏi có phần kỳ quặc này của anh làm cho ngớ người, mấy giây sau mới ấp úng đáp, “Ừ… ờ… đúng vậy…”
Thật ra lúc đó cô đã bị dọa đến mất hồn rồi, đầu óc trống rỗng, làm gì suy nghĩ được gì nữa chứ.
Nhưng nếu cô bảo không phải, vậy thì cứ như lúc đó cô muốn cho lửa chạm vào mình rồi tổn thương mình vậy.
Dù sao lối nghĩ kia cũng không sai, trong lúc đầu óc đình trệ không thể suy nghĩ nhiều, Liêu Huệ Lan liền cứ thế gật đầu.
Mộ Thống nhận được câu trả lời này, trong mắt lóe lên tia sáng, đồng thời cũng có tia nhẹ nhõm vì cô đã trả lời giống như những gì mình dự đoán.
Anh quay sang nhìn mọi người, nhanh chóng giải thích, “Chính là vì vậy đấy.
Cũng giống như Ai Dã và Minh Nhật lúc trước, đều là ra lệnh cho nguyên tố.
Có thể vì lúc đó Liêu Huệ Lan đang ở trong khoảnh khắc sinh tử nên mong muốn càng mãnh liệt hơn rất nhiều, cho dù chỉ là suy nghĩ cũng có thể tác động đến ngọn lửa.”
Ngay lập tức, trong mắt tất cả mọi người đều giống như phát ra ánh sáng, sáng rực nhìn Mộ Thống và Liêu Huệ Lan.
“Đúng vậy! Có thể lắm! Liêu Huệ Lan, cô mau thử lại lần nữa xem!” Lâm Dạ Vũ không chờ được thúc giục cô.
Những người khác cũng nhanh nhảu góp lời, mang theo hy vọng mà nhìn cô.
Giờ phút này, không còn ai nhớ đến lời nói hoang đường trước đó của Mộ Thống về lửa thần nữa, cũng không có ai nghĩ đến, nếu đây thật sự là lửa thần, vậy một người thường như Liêu Huệ Lan làm thế nào lại có thể ra lệnh cho nó.
Dù sao thì, so sánh giữa việc ngọn lửa trước mắt này là lửa thần không ai có thể giải quyết ngoại trừ thần, và việc nó có thể bị Liêu Huệ Lan ra lệnh và điều khiển, thì mọi người hiển nhiên sẽ lửa chọn tin tưởng cái thứ hai.
Có Lâm Dạ Vũ mở đầu, những người khác cũng nôn nóng thúc giục theo.
Dưới cái nhìn nóng bỏng tràn đầy hy vọng của mọi người, Liêu Huệ Lan chỉ đành ngập ngừng nhìn về phía ngọn lửa, lúng túng giơ tay về phía nó nói, “À… ừm… d--dừng lại…?”
Dương Minh Nhật và Linh Ai Dã thân là người đã từng ra lệnh qua cho nguyên tố, tự nhiên hiểu được phản ứng lúc này của Liêu Huệ Lan.
Trước giờ bọn họ chưa từng được học qua làm thế nào để ra lệnh cho nguyên tố, bây giờ đột ngột bị bắt ép, Liêu Huệ Lan có chút lúng túng cũng có thể thông cảm được.
Nhưng mà như vậy thì…
Vài giây trôi qua, ngọn lửa trước mặt lại vẫn như cũ, thậm chí còn đang có xu hướng ngày càng lớn dần.
Bốn bức tường và cánh cửa đều đã bị thiêu rụi chỉ còn lại khung, chẳng mấy chốc sẽ lan đến trung tâm nơi bọn họ đang đứng.
Trong mười người, ngoài Liêu Huệ Lan thì chỉ còn lại hai anh em Thần gia chưa từng thấy qua cảnh tượng ra lệnh cho nguyên tố, lúc này cũng là người mang tâm tình nghi ngờ nhiều nhất.
Nay thấy không có tác dụng gì, Thần Phong không khỏi nhíu mày hỏi, “Mộ Thống, đây là thế nào?”
Mộ Thống thật ra cũng nôn nóng không kém, nhưng càng nguy cấp, anh lại càng phải bình tĩnh, vì vậy chỉ có thể ép lửa nóng trong người mình xuống, không trả lời Thần Phong mà quay sang nói với Liêu Huệ Lan.
“Cậu làm thế không được! Ra lệnh cho nguyên tố phụ thuộc rất nhiều vào sự tự tin.
Cậu phải tin tưởng cậu có thể ra lệnh cho nó, phải dứt khoát, quyết tâm và kiên định ra lệnh cho nó.
Nếu nó không cảm nhận được sự tự tin nơi cậu, không e sợ cậu kính nể cậu, thì sao nó lại khuất phục cậu mà đi nghe theo cậu?”
Liêu Huệ Lan vốn không hề tin vào chuyện có thể ra lệnh cho nguyên tố, nghe Mộ Thống nói vậy càng thêm bối rối.
Chuyện này rốt cuộc có khác gì với thần lúc trước chứ? Ra lệnh cho nguyên tố không phải là ngưỡng cửa chỉ tồn tại trong truyền thuyết sao? Vậy mà bây giờ bọn họ lại bày ra một bộ dáng đó hoàn toàn là sự thật, tin tưởng trăm phần trăm, còn bắt cô phải tin tưởng theo…
Dưới cái nhìn thúc giục và mong chờ của mọi người, Liêu Huệ Lan chỉ có thể đè nén tâm tình, gần như mang theo bộ dáng thấy chết không sờn hét lên, “Mau dừng lại!!!”
Cả bọn lại trông chờ mà nhìn qua, thế nhưng trái ngược