Hàn Công tước bị mắng đến tỉnh táo, phẫn nộ trong lòng rút đi, chỉ còn lại trơ trọi hoảng loạn cùng tuyệt vọng.
Đức vua cảm thấy Hàn Công tước đã không còn điên rồ muốn đánh người nữa liền buông tay ra, Hàn Công tước được tự do thì tiến đến đỡ vợ mình dậy, sau đó đến bên cạnh giường lẳng lặng nhìn Hàn Bội Bội.
Trong phòng ngoài Đức vua và Thần Phong ra thì còn có một vị bác sĩ chuyên dụng của Thần gia.
Không biết qua bao lâu, Hàn Công tước bỗng quay đầu khàn khàn hỏi, “Con bé rốt cuộc thế nào? Không thể trị khỏi sao?”
Bác sĩ thấp giọng nói đúng tình hình, “Như bệ hạ và Hoàng tử đã nói lúc trước, hiện tại Hàn tiểu thư không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình trạng này sẽ không duy trì mãi mãi.
Vết thương của Hàn tiểu thư quá nghiêm trọng, dù đã dùng thần dược nhưng cũng chỉ đủ để tạm thời giữ mạng cho tiểu thư.
Về sau vết thương sẽ chuyển tốt hay xấu, nếu chuyển tốt tiểu thư lại sẽ tỉnh hay tiếp tục hôn mê, tôi không thể dự đoán trước được.”
Đức vua thấy vẻ mặt của hai vợ chồng Hàn Công tước quá hôi bại, tựa như tuyệt vọng đến không còn muốn sống đến nơi, cố gắng dằn xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, nhanh chóng mở miệng, “Hai người yên tâm, Thần gia ta sẽ dùng hết sức hỗ trợ, chỉ cần là có khả năng có ích cho quá trình trị liệu của Hàn tiểu thư, chỉ cần Thần gia ta có, ta sẽ không hai lời cung cấp.”
Hàn Công tước trầm mặc vài giây mới miễn cưỡng đáp, “Cám ơn bệ hạ.”
Đức vua nghe ra được miễn cưỡng của ông không phải đối với mình, mà là đối với tình trạng của Hàn Bội Bội không ôm quá nhiều hy vọng nên cũng không tức giận, chỉ có thể không tiếng động thở dài.
Đức vua không ở lại lâu, trước khi rời đi thì sai người chuẩn bị phòng cho hai vợ chồng Hàn Công tước.
Hàn Bội Bội đang bị thương nặng nên không tiện di chuyển, Thần Phong trầm mặc thu gom một ít vật dụng cá nhân rồi chuyển sang căn phòng bên cạnh, nhường phòng của mình cho cô.
Linh Ai Dã đợi đến tối vẫn không thấy Hàn Bội Bội trở về thì trong lòng lo lắng không thôi, vội vàng liên hệ với cô.
Người nghe máy là Hàn phu nhân, cũng vì vậy mà Linh Ai Dã biết được chuyện Hàn Bội Bội đã bị thương ở hoàng cung.
Linh Ai Dã đã biết, mấy người còn lại rất nhanh cũng nhận được tin tức.
Nhưng bởi vì thời gian đã trễ, mọi người chỉ có thể dằn lòng cố gắng chờ đợi đến ngày mai mới đến hoàng cung thăm cô.
Nguyên nhân Hàn Bội Bội bị thương Hàn phu nhân không nói, nhưng khi mọi người đến hoàng cung, gặp được Thần Phong và Thần Nhã Hân thì đều biết rõ.
Ánh mắt mọi người nhìn đến Thần Phong đều biến đổi phức tạp, tựa như trách cứ nhưng lại cũng không phải, có chút không biết nên đối với anh như thế nào, nhưng lại cũng hiểu rõ trong chuyện này không thể trách anh được.
Đối với ánh mắt của mọi người, Thần Phong không chút nào để ý, cũng không hề cảm thấy áy náy hổ thẹn hay tức giận.
Người duy nhất có thể khiến anh áy náy hối hận, cũng chỉ có thiếu nữ giờ đây đang nằm trên giường của anh với sắc mặt trắng nhợt mà thôi.
Đợi đến khi biết được tình trạng của Hàn Bội Bội từ miệng bác sĩ, sắc mặt ai nấy đều biến nghiêm trọng, trầm trầm nặng nề.
“Tuy rằng Linh gia không thể so sánh với hoàng gia, cha mẹ con hiện tại cũng không ở đây, nhưng con vẫn có thể làm chủ.
Nếu như Bội Bội cần gì, xin cô chú hãy nói cho con biết, chỉ cần Linh gia có, con sẽ lập tức cho người đưa tới.”
Vợ chồng Hàn Công tước cảm động nhìn cô, nhưng còn chưa kịp nói gì thì những người khác đã như được dẫn lối khai sáng, thay nhau tỏ vẻ bọn họ cũng muốn góp một phần sức lực, chỉ hy vọng có thể giúp Hàn Bội Bội hóa nguy thành an.
“Cảm ơn tâm ý của các con,” Hàn Công tước nhợt nhạt cười, cũng không nói có đồng ý hay không.
Trong lòng ông, tâm ý của đám trẻ trước mặt là cực kỳ trân quý, bởi vì nó cho thấy mối quan hệ giữa bọn họ với Hàn Bội Bội sâu đến chừng nào, nên ông cũng không muốn cự tuyệt.
Tuy vậy, ông vẫn biết, nếu có thứ ngay cả Thần gia cũng không có, vậy những gia tộc khác lại càng khó có được.
Nhóm người ở lại thêm một lúc thì nói lời tạm biệt, sau đó dùng truyền tống thuật quay trở về học viện, trong phòng nháy mắt chỉ còn lại năm người, Thần Phong, Thần Nhã Hân, vợ chồng Hàn Công tước và bác sĩ.
Hiện tại Hàn Công tước không còn bất kỳ cảm xúc tiêu cực gì với Thần Phong nữa, hướng anh ngỏ ý đi tìm Đức vua để thảo luận chuyện phản loạn.
Thần Phong đương nhiên không từ chối, cùng ông sóng vai rời đi.
Thần Nhã Hân thấy vậy cũng không ở lại lâu, nói tạm biệt với Hàn phu nhân rồi cũng đi nốt.
Đến tối, bởi vì giới tính khác biệt nên bác sĩ rời đi, ở lại trông chừng Hàn Bội Bội là Hàn phu nhân.
Để thuận tiện, người hầu đã đặt ở trong phòng một chiếc giường đơn nhỏ cho bà nghỉ ngơi.
Điều kiện sinh hoạt này đối với một Công tước phu nhân mà nói là quá kém, nhưng đối với bà thì lại không hề gì.
Chỉ cần có thể ở lại trông Hàn Bội Bội, dù có phải nằm đất bà cũng chấp nhận.
Đêm đó, mặt trăng trên bầu trời đêm phá lệ rực rỡ.
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ, dát lên toàn bộ căn phòng một lớp sáng nhàn nhạt.
Hàn phu nhân dựa lưng ở trên giường nhỏ, nhìn về phía Hàn Bội Bội khẽ ngáp một tiếng.
Bà hơi dụi mắt, hai tay khẽ vỗ mặt mình mấy lần, cố gắng nâng cao tinh thần chống chọi cơn buồn ngủ.
Thế nhưng không biết vì sao, bà cảm giác như ánh trăng đêm nay an tĩnh