Câu hỏi của Hạ Băng khiến cho những người khác nhất thời đều tập trung ánh mắt lên người Dương Minh Nhật.
Thấy anh không có ý định phản ứng, Lâm Dạ Vũ nhún vai trả lời thay anh, “Có thể là vì thua trận đó.”
“Hả? Là sao?” Hạ Băng lại tiếp tục hỏi.
“Ban nãy Minh Nhật cùng Hoàng tử thi đấu Magic-ball, cuối cùng Minh Nhật thua, chắc là vì vậy nên tâm trạng mới không được tốt cho lắm.”
Hàn Bội Bội, Thần Nhã Hân và Linh Ai Dã nghe vậy, trong lòng thực ra đều biết, Dương Minh Nhật đúng là vì thua Thần Phong nên mới u sầu, nhưng không phải thua trận, mà là thua tình.
Hàn Bội Bội dù sao cũng đã từng thích anh một quãng thời gian dài, hai người lại còn là bạn thân thanh mai trúc mã từ nhỏ, lúc này biết nguyên nhân thật sự khiến tâm trạng anh sa sút, Hàn Bội Bội nói không cảm thấy đau lòng, không cảm thấy áy náy là giả.
Cô do dự nhìn anh, môi hơi mím lại, cảm thấy muốn mở miệng an ủi anh thế nào đó, nhưng rốt cuộc vẫn nhận thức được mình không nên lên tiếng cho nên lại thôi.
Thần Nhã Hân thì cũng đang do dự không khác gì Hàn Bội Bội.
Tuy rằng cô đã quyết định buông tay, nhưng tình cảm trong một sớm một chiều không thể nói hết là hết được.
Nay thấy anh buồn bã ủ rũ, Thần Nhã Hân cũng không khỏi đau lòng theo, suýt nữa đã không nhịn được mà tiến đến an ủi anh.
Chỉ là đến cuối cùng cô lại lý trí mà kiềm chế lại được, hai nắm tay siết chặt, cường ngạnh đem ánh mắt của mình dời đi chỗ khác.
Linh Ai Dã thầm thở dài trong lòng, đến bên cạnh Dương Minh Nhật, đem mọi lời an ủi đều hóa thành cái vỗ vai nhẹ nhàng.
*
Chín người đi chung với nhau một đoạn thì phân biệt tách ra.
Hiện tại phần lớn thời gian của bọn họ đều là ở trong học viện, thời gian rảnh ít, thời gian đi chơi riêng lại càng ít hơn, vì vậy nên các cặp đôi đều không nỡ tách xa, ở trong học viện tùy tiện đi dạo.
Trong ba cặp đã thành đôi, tính ở mặt thời gian thì Linh Ai Dã với Lâm Dạ Vũ là sớm nhất, nhưng chính thức nhất lại là Hàn Bội Bội và Thần Phong, bởi vì cặp trước chưa từng có một lời tỏ tình, đều là tự hiểu ngầm mà thôi.
Thế nhưng, không so sánh thì sẽ không có đau thương, so với người khác thì hai người họ vẫn tốt chán, bởi vì cặp đôi còn lại - Hạ Băng và Nhất Quan, vừa không sớm nhất, cũng vừa chưa chính thức.
Trong mối quan hệ này, Hạ Băng thường là người chiếm thế chủ động, tình cảm giữa hai người có thể tiến triển đến như mức hiện tại phần lớn đều là nhờ cô.
Nhưng Hạ Băng dù gì cũng là con gái, cho dù có chủ động thế nào cũng sẽ có chút thẹn thùng bẽn lẽn, ở chuyện thổ lộ tự nhiên là muốn đối phương chủ động trước.
Huống chi, bởi vì phần lớn là Hạ Băng chủ động, thỉnh thoảng cô cũng không tránh khỏi cảm thấy hoang mang lo sợ không biết bản thân có tự ảo tưởng rằng Nhất Quan cũng có cùng loại tình cảm với mình hay không.
Lo lắng có lẽ anh cũng chỉ là bất đắc dĩ mà chiều theo ý mình mà thôi, chỉ là tốt tính nhường nhịn mình mà thôi, Hạ Băng liền càng không dám làm người bước ra bước mấu chốt kia.
Nhất Quan thì tính tình vốn đã có chút rụt rè, lại không quá am hiểu tâm tư của con gái, nếu không nhờ có Hạ Băng chủ động thì lúc này tình cảm của anh đối với Hạ Băng có khả năng vẫn chỉ là thinh thích mà thôi, nói gì đến chủ động tỏ tình.
Tình cảm của hai người dường như chạm phải một bức tường vô hình, nhìn qua giống như không có chuyện gì, thế nhưng muốn tiến thêm bước nữa, cực khó.
Cho đến hôm nay.
Nhất Quan không am hiểu tâm tư con gái không có nghĩa là EQ và IQ của anh thấp.
Dựa vào cách chung đụng hằng ngày giữa Dương Minh Nhật và Hàn Bội Bội, vẻ sa sút kỳ lạ của Dương Minh Nhật và rạng ngời khác lạ của Thần Phong, trận đấu nghiêm túc một cách thái quá giữa hai người họ, ánh mắt của Dương Minh Nhật khi nhìn Thần Phong và Hàn Bội Bội thân mật, cả cái vỗ vai tưởng chừng như không mang theo bất kỳ ý nghĩa gì của Linh Ai Dã…
Tất cả đều khiến cho anh nhận ra, Dương Minh Nhật đúng là có thích Hàn Bội Bội, nhưng cậu ấy nhận ra quá trễ, đã mất cô vào tay Thần Phong.
Nhất Quan bất giác nghiêng đầu nhìn cô gái đang đi bên cạnh mình.
Gió chiều nhẹ nhàng thổi qua, giống như chơi đùa lại giống như vỗ về làn tóc cô, vài sợi tóc màu hồng phấn xinh đẹp phấp phới bay, tạo thành độ cong uyển chuyển lướt qua vành tai nhỏ xinh trắng nõn.
Bởi vì Hạ Băng vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nghiêng hoàn hảo của cô hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt của anh.
Đôi mắt to sáng màu hồng như đóa hoa anh đào khảm trong pha lê, chóp mũi cao cao, cánh môi mềm mại hơi vểnh lên, gần như lúc nào cũng lộ ra nụ cười tươi sáng, tất cả đều khiến cho anh mê mẩn đến rung động.
“Sao vậy? Sao cậu cứ nhìn tớ hoài vậy?” Dưới cái nhìn chăm chú gần như nóng bỏng của Nhất Quan, Hạ Băng rốt cuộc không giả vờ nổi