Cho dù thế nào, cuối cùng mọi người vẫn đến được điểm đích của mình.
Nếu phải dùng một từ để mô tả về nơi này, thì mọi người đều sẽ đồng loạt mà nói, chết chóc.
Một cỗ chết chóc bao trùm lấy nơi này.
Nơi nơi đều ảm đạm, trên mặt đất là xác chết la liệt lộ ra xương trắng hếu.
Bầu không khí nơi này mang đến một loại cảm giác vô cùng khó chịu và bức bối, khiến cho ai nấy đều không nhịn được mà lạnh sởn da gà.
“Hy Hy, cậu tính làm thế nào?” Hỏa Thiên Vân hỏi bà.
Âu Dương Hy lạnh mặt đi đến phía trước mép vực.
Bà giơ tay lên không trung, giống như đang chạm nhẹ vào một thứ vô hình nào đó.
“Bọn họ bị nhốt ở trong đó cũng đã lâu rồi…”
Tâm tình ai nấy bất giác đều trầm xuống.
“Cũng đến lúc nên ra ngoài rồi, mọi người nghĩ sao?” Âu Dương Hy nhẹ hỏi.
“Hy Hy…” Mộc Chi Linh do dự khẽ gọi.
Âu Dương Hy quay đầu nhìn tất cả mọi người, trong mắt là ánh sáng sắc lạnh ngạo nghễ, “Cũng chỉ là một tên Tử thần nhỏ nhoi mà thôi.
Lúc trước chúng ta trúng phải âm kế của hắn, không thể sử dụng thần năng; bây giờ độc đã giải, chúng ta còn sợ gì hắn?!”
Sắc mặt mọi người dần trở nên kiên định.
Đúng vậy.
Bọn họ đường đường là bảy vị thần tối cao, về số lượng hay chất lượng đều hơn hẳn hắn ta.
Cho dù hắn ta có là Tử thần, cho dù nơi này tử khí nồng đậm xác chết chồng chất thì đã sao chứ?
Cũng chỉ là một Tử thần nho nhỏ mà thôi!
“Được.”
“Tớ nghe cậu.”
“Đều nghe cậu.”
Mọi người đồng loạt nói.
Âu Dương Hy mỉm cười, nhìn sang phía hậu bối dặn dò, “Các con đứng xa một chút, nhớ cẩn thận.”
Sau đó, bà quay đầu lại, nâng tay phải lên.
Bàn tay bà tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Giây sau, bà dùng sức đánh đến, một chưởng thần lực mang theo ánh sáng của thần đánh mạnh lên phong ấn không gian ở nơi này.
Phía trước mặt bà, lớp không khí chấn động rung lên, tựa như mặt hồ bị ném vào một hòn đá, tạo thành vô số các gợn sóng.
Choang một tiếng, âm thanh nứt vỡ vang lên.
Không gian phía trước Tử vực đột nhiên phát sáng.
Âu Dương Bội vội đưa tay lên che mắt, ở dưới màn sáng chói lóa ấy cô thấp thoáng thấy được bóng dáng mẹ mình phóng người lùi ra phía sau.
Nguồn sáng đột ngột xuất hiện này cũng không phát sáng lâu.
Vài giây sau, cảm nhận được nó đang dần dần yếu đi, Âu Dương Bội vội vàng mở mắt ra, nháy mắt liền ngơ ngẩn.
Ở phía đối diện với bọn họ, phía trên Tử vực, tám bóng người đột nhiên xuất hiện.
Ở dưới màn sáng vẫn còn chưa hoàn toàn tắt, bảy người trong số đó nhẹ bay đến, đáp xuống bên mép vực bên phía bọn họ, còn người còn lại thì lại đáp xuống phía bên kia.
Bởi vì ánh sáng vẫn còn, Âu Dương Bội không thể nhìn rõ được dung mạo của bảy người đang tiến dần về phía bọn họ; thế nhưng trái tim của cô vẫn đập dồn dập liên hồi, khóe mắt chợt nóng rực, dần đỏ lên.
Đó là… cha mẹ của bọn họ.
Ánh sáng tắt đi, dung mạo của nhóm người vừa mới xuất hiện liền lộ rõ trước mắt mọi người.
Bảy vị thần ai cũng đều không nhịn được cảm xúc trong lòng, mang theo nỗi niềm nhớ mong của chục năm qua vui mừng chạy đến ôm chầm lấy bọn họ.
Âu Dương Bội thấy được rõ ràng mẹ mình chạy đến ôm một người đàn ông có mái tóc màu vàng kim xinh đẹp.
Đôi mắt màu hổ phách trong suốt của ông khi nhìn thấy bà thì tràn đầy ôn nhu cùng dịu dàng, vững chắc đón được bà ôm chặt vào trong lòng.
Âu Dương Bội trong vô thức tiến về phía hai người họ.
Nhật Trọng Huy còn đang ôm lấy vợ mình, nơi khóe mắt đột nhiên lọt vào một bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp, cả người nháy mắt liền cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn cô.
Âu Dương Bội bị ông nhìn chằm chằm, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, bối rối khẩn trương đứng lại.
Âu Dương Hy nhận ra được sự kỳ lạ của chồng mình, quay đầu nhìn qua.
Trong mắt bà vẫn còn vương giọt nước mắt, thấy là cô thì bật cười khẽ, nói với ông, “Thế nào? Không nhận ra con mình rồi sao?”
“Con…”
Ánh mắt Nhật Trọng Huy bỗng biến hóa phức tạp, tràn đầy vô số loại cảm xúc.
Kinh ngạc, vui mừng, mừng rỡ, bối rối, khẩn trương, hòa ái, yêu thương, Âu Dương Bội không cách nào đếm xuể.
Cổ họng Nhật Trọng Huy nghèn nghẹn, dường như hơi run rẩy khẽ gọi, “…Tiểu Bội?”
Giọt nước mắt lăn xuống, Âu Dương Bội hít sâu một hơi, lồ ng ngực trướng đến khó chịu, “…Cha.”
Hai mắt Nhật Trọng Huy đỏ lên, vội vàng luống cuống phóng đến trước mặt cô, không nói câu nào ôm chầm lấy cô vào lòng.
“Tiểu Bội của cha!...”
Âu Dương Bội nức nở một tiếng, vòng tay ôm lấy ông.
Thế nhưng, giây phút trùng phùng sau bao nhiêu năm xa cách này lại không thể kéo dài lâu.
“Khà khà khà, người một nhà đoàn tụ ấm áp hạnh phúc quá nhỉ? Nếu đã vậy thì lúc trước còn bất chấp để phong ấn ta làm gì chứ?”
Tất cả mọi người lập tức quay phắt qua phía bên kia Tử vực.
Nơi đó đang đứng một người đàn ông, tóc đen mắt đen, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy ác ý, chính là loại ác ý khiến cho người khác vừa bắt gặp đều không nhịn được mà rùng mình sởn lạnh.
Ngũ quan của hắn có nét tương tự như Ám Khang, nhưng Ám Khang chỉ trông lạnh nhạt ngạo nghễ mà thôi, còn hắn ta lại mang trên người tầng quang hoàn âm u, tàn độc và hơi thở chết chóc.
Các vị phụ huynh đều không hẹn trước mà đồng loạt đẩy con mình ra phía sau mình.
Âu Dương Bội lo lắng cho Thần Phong, bèn lặng lẽ lui ra phía sau trở về bên cạnh anh.
Thần Nhã Hân vẫn đang đứng ở bên cạnh anh như cũ, bởi vì đang bị Tử Diệm làm cho lo sợ nên nhất thời cũng không để ý đến có một ánh mắt đang lo lắng nhìn mình.
“Tử Diệm, hôm nay, chúng ta sẽ giải quyết hết tất cả các ân oán hận thù ngay tại đây!” Âu Dương Hy nghiến răng.
Tử Diệm liếc qua nhìn thấy Ám Khang đứng ở giữa bọn họ, thử thăm dò một chút, lúc này mới phát hiện ra tử khí hắn để trong người anh lúc trước đã bị tiêu diệt.
Ánh mắt