Có phải anh đã nghĩ quá nhiều không?
Anh ngang ngược lại chói mắt như thể, còn rất cao lớn…
Nên trong mắt cô, trong thế giới của cô chỉ có anh chứ không còn ai khác…
Cô cười, lại buồn rầu: “Mai là sinh nhật chú ấy.
Bây giờ tớ vẫn chưa chuẩn bị quà xong.”
“Có gì phải chuẩn bị chứ? Chắc chắn là câu chuẩn bị gì, chú ấy cũng vui vẻ?” Câu này không sai được.
Chuẩn bị quà tặng thì tấm lòng là quan trọng nhất.
Hơn nữa anh chẳng thiếu gì cả.
…
Du Ánh Tuyết trở về, trong biệt thự cũng không còn trống rỗng như trước.
Cho dù, anh ở phòng làm việc còn cô ở một căn phòng khác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vừa ý.
Lúc mười giờ đêm, Kiều Phong Khang xếp gọn tài liệu rồi ra ngoài, tìm khắp hai căn phòng nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Du Ánh Tuyết.
“Du Ánh Tuyết đâu rồi? Ở phòng chiếu phim à?”
Anh hỏi người giúp việc.
“Cô Ánh Tuyết ở trong phòng bếp a!” Phòng bếp ư?
Kiều Phong Khang cảm thấy hơi lạ.
Cô vào bếp làm gì?
Từ mười hai tuổi đến giờ, cô chưa tự tay nấu một bữa cơm.
Thứ nhất là trong nhà không thiếu người giúp việc thứ hai là anh không nỡ để cô làm.
Anh nâng niu cô như cục cưng quý giá, sao cô phải vào bếp chứ?
Nên giờ phút này, anh rất tò mò là cô vào bếp có thể làm được việc gì?
Trong phòng bếp, Du Ánh Tuyết mặc tạp dề, chạy qua chạy lại trong bếp.
Mái tóc dài buộc hờ tùy ý, thỉnh thoảng một vài sợi rơi trên má.
Ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn vén mấy sợi tóc nhỏ ra sau tai.
Bột mì trên ngón tay dính lên má, làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn càng trắng như tuyết.
Quá dễ thương!
Kiều Phong Khang đứng ở cửa nhìn cảnh này.
Cô dùng máy đánh trứng, khuấy đều lòng trắng trứng.
Nếu bình thường, anh sẽ cảm thấy tiếng máy đánh trứng quá ồn ào.
Nhưng giờ phút này… Anh lại cảm thấy