Kiều Phong Khang đến gần, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Anh vừa nói chuyện vừa đưa tay tới, không tự nhiên lắm ôm cô từ trên vai Phùng Linh Nhi qua.
Tay còn lại cẩn thận đỡ đầu cô, để cô dựa vào vai anh thoải mái hơn.
“Chú ba.” Ở trước mặt Kiều Phong Khang, Phùng Linh Nhi cực kỳ ngoan ngoãn, cơ thể cũng đứng tới thẳng tắp: “Tối nay bọn cháu họp lớp, Ánh Tuyết uống nhiều mấy ly nên cháu đưa cậu ấy về.”
“Làm phiền cháu rồi.” Kiều Phong Khang gật đầu với Phùng Linh Nhi.
“Không phiền chút nào hết.
Chỉ là gần đây tâm trạng của Ánh Tuyết luôn không tốt, tốt nhất sáng mai chú ba có thể khoan dung một xíu, để cậu ấy đi thi thật tốt.”
Tâm trạng không tốt?
Con nhóc này đã thoát khỏi sự quản thúc của anh, được dọn ra ngoài như cô mong muốn, còn không vui cái gì?
“Tôi biết rồi.”
“Vậy là được rồi, cháu về trước đây.”
“Dì Lý, gọi tài xế đưa cô Phùng về.”
“Vâng, cậu chủ.”
Dì Lý đưa Phùng Linh Nhi ra ngoài, thoáng cái trong cả phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kiều Phong Khang đỡ eo Du Ánh Tuyết, cảm nhận được độ ấm của cô, ngửi thấy hơi thở cô gần trong gang tấc mới cảm thấy chân thật.
Nhóc con của anh, đã trở về.
Lại trở về trong tầm tay của anh, trong vòng tay của anh.
Lúc này, trái tim đã trống rỗng bấy lâu nay mới buông xuống và được lấp đầy lần nữa.
“Linh Nhi, tớ không muốn làm chó con...!Tớ không quay về đâu...!Làm chó con mất mặt lắm...”
Cô mơ mơ màng màng lẩm bẩm không rõ, đẩy người bên cạnh.
Cô trở về là tốt rồi, cho dù không phải tự nguyện, Kiều Phong Khang cũng không tức giận nổi.
Bây giờ anh không còn cầu mong điều gì nữa, chỉ cần có cô là đủ.
Kiều Phong Khang ghé vào tai cô: “Bây giờ đấu tranh đã chậm, bé chó con.”
Dứt lời, anh cúi người ôm ngang cô lên.
Mặt của Du Ánh Tuyết vùi vào ngực anh, nửa tỉnh nửa mê, có thể ngửi thấy hơi thở trên người anh.
Cho dù là giận anh, bực anh, sợ anh, thế nhưng khuỷu tay này, mùi hương này cũng khiến cô có cảm giác yên bình khó hiểu.
Khoảng thời gian ở trường, cô cảm giác mình như một dây lục bình phiêu bạt, chó con bị vứt bỏ.
Đáng thương đến mức cả nơi đặt chân cũng không có.
Không ai thương, không ai yêu, cũng không ai quan tâm.
Chóp mũi cay cay, cô không biết bây giờ là chân thật hay còn đang nằm mơ, siết chặt nắm đấm tức giận đập anh.
“Đồ đáng ghét, cho chú đuổi cháu đi này! Cho chú đuổi cháu đi này!” Cô nghẹn ngào, nói trong lúc say: “Cháu không đi đâu...!Ai bảo chú nói muốn nuôi cháu, cháu sẽ dựa dẫm chú cả đời...”
Cô khóc.
Trên gương mặt nhỏ nhắn ấm ức dính nước mắt óng ánh, đâm vào ngực Kiều Phong Khang đau nhức.
Nắm đấm của cô cũng rút về, khuôn mặt nhỏ nhắn càng vùi sâu vào ngực anh, giống như một đứa trẻ bốc đồng.
Nhất định cô không biết dáng vẻ ăn vạ của mình giờ phút này đáng yêu bao nhiêu, rồi lại khiến người ta đau lòng bao nhiêu.
Anh là tên khốn mới có thể thật sự nhẫn tâm đuổi cô đi, khiến cô sống trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy lâu đến thế.
Kiều Phong Khang hối hận.
“Tốt nhất em đừng quên đêm nay.
Sau này, em phải dựa dẫm tôi cả đời.” Anh nói thầm, giọng nói có chút lạc điệu.
Cô không lên tiếng, cũng không biết có nghe thấy câu này hay không, chỉ vùi vào ngực anh khóc thút thít.
Kiều Phong Khang bất đắc dĩ thở dài.
Thường ngày cô rất ít khóc, xem ra trong khoảng thời gian này lạnh nhạt với cô, thật sự dọa cô rồi.
Kiều Phong Khang ôm Du Ánh Tuyết lên lầu, đặt xuống giường.
Anh không đi ngay mà ngồi ở mép giường, một tay chống bên người cô, một tay đẩy mái tóc ẩm ướt mồ hôi rối bời trên gò má của cô.
Kiều Phong Khang nhìn gương mặt nhỏ nhắn khiến anh ngày nhớ đêm mong thật chăm chú, giọng nói rất dịu dàng: “Sau này ngoan một chút, đừng chọc tôi tức giận nữa, có biết không?”
“Cháu ghét chú nhất...!Chú, bắt nạt cháu không cha không mẹ.”
Cô hất tay anh ra một cách bừa bãi, nói không rõ ràng, lông mày nhanh chóng nhíu chặt.
Kiều Phong Khang giữ chặt tay cô, đặt lên đỉnh đầu, cúi người xuống, môi gần như áp vào môi cô: “Rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Hả? Không nhìn ra tôi tốt với em thì thôi, còn hở chút là lấy Minh Đức ra chọc tức tôi, biết rõ đó là điểm yếu của tôi đúng không?”
“Là muốn chọc tức chú đó...!Chọc tức chú.
Ai cho chú...!Nổi giận với cháu...”
Cô không thật sự nghe lọt lời anh, hoàn toàn theo bản năng chống lại anh.
Cái đầu choáng váng khó chịu di chuyển, khoảnh khắc nghiêng đầu, đôi môi nóng bỏng vô tình cọ qua môi anh.
Kiều Phong Khang cứng đờ, nhiệt độ trong phòng tăng vọt.
Nóng đến mức khiến anh miệng đắng lưỡi khô.
Hô hấp và cánh tay đều căng thẳng, môi áp lên môi cô, mắt thâm trầm, lửa dục bập bùng: “Em không để tôi dễ chịu được một ngày nào.”
Bây giờ càng khó chịu hơn.
Từ trước tới nay cơ thể của anh không chịu nổi cô trêu chọc và khiêu khích dù chỉ một xíu.
Nhưng ngày nào cô cũng khiến anh khó chịu!
Du Ánh Tuyết thở nhẹ một tiếng, chợt ngẩng đầu lên, thoáng cái cắn môi dưới của Kiều Phong Khang, giống như trả đũa mà cắn mạnh một cái.
Trong nháy mắt đó.
Thời gian như bị đóng băng.
Kiều Phong Khang chấn động kịch liệt, cảm thấy một dòng điện trí mạng xẹt qua cơ thể anh, xông thẳng vào từng tế bào trong cơ thể, khiến anh sắp phát điên.
Tốt lắm!
Bây giờ, cuối cùng là ai bắt nạt ai? Cô phản cảm sự đụng chạm của anh như vậy, hiện tại lại trêu chọc anh hết lần này tới lần khác?
Người khơi mào hồn nhiên không biết giờ phút này mình đang làm chuyện thiêu thân gì, chỉ cắn chặt đôi môi mềm thật mỏng kia.
Cuối cùng Kiều Phong Khang cũng tìm lại được hô hấp, lại thở gấp một tiếng, cơ thể căng thẳng tới đau nhức.
Nhưng hình như con nhóc này quyết tâm không để anh dễ chịu, sau đó lại ngậm lấy môi dưới của anh thích thú mút, dáng vẻ say mê cực kỳ giống đứa bé chưa trưởng thành, lại giống