“Cháu phải đi thi, cháu xuống xe đây.” Du Ánh Tuyết không tranh luận với Kiều Phong Khang nữa, cô buồn bực bước xuống xe.
Đầu óc cô ngột ngạt đi vào trường, hồn nhiên không chú ý tới mấy chữ “hết lần này tới lần khác” của anh.
Ánh mắt Kiều Phong Khang luôn dõi theo bóng lưng mảnh khảnh kia.
Cho đến khi cô hoàn toàn biến mất trong đám đông mới chịu rời mắt, lái xe chạy đi.
Tâm trạng của anh rất tốt.
Một bên khác.
Mặc dù hai câu cuối cùng không đạt thành nhận thức chung với chú ba, nhưng hiện tại xem như hai người giảng hòa, hơn nữa, cô cũng không còn không nhà để về nữa, điều này khiến tâm trạng cô tốt lên rất nhiều.
Chỉ là, cuối cùng vẫn nhớ đến cảnh tượng như mơ mà không phải mơ tối qua một cách khó hiểu.
Nếu như đó là thật, đáng lẽ biểu hiện của chú ba hôm nay không thể bình thường như vậy mới phải.
Nhưng nếu là giả...!
Cô vậy mà lại làm mộng xuân.
Mười tám tuổi mơ thấy mộng xuân thì cũng hiểu được, nhưng đối tượng trong giấc mơ lại là chú ba của chồng chưa cưới của mình...!Chuyện này, không khỏi quá hoang đường.
Du Ánh Tuyết đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, cúi đầu xem, là một tin nhắn đến từ Kiều Minh Đức.
“Ánh Tuyết, em phải thi tốt đó, nhất định không được để chồng tương lai của em là anh mất mặt.
Đúng rồi, nửa tháng sau chuẩn bị “tiếp giá”, cậu đây được nghỉ, trở về thăm em.”
Du Ánh Tuyết đọc tin nhắn, sửng sốt một lúc lâu.
Cách màn hình, trong đầu cô còn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười luôn luôn cà lơ phất phơ của Kiều Minh Đức.
Người này, là chồng chưa cưới của cô...!Đối tượng cô phải chung thủy...!
Nhưng tối qua cô lại xem chú của anh ta thành đối tượng mộng xuân một cách hoang đường.
Nếu để Kiều Minh Đức biết, e rằng kết quả sẽ...!
Du Ánh Tuyết lắc đầu, căn bản không dám nghĩ đến hậu quả đó.
Thất vọng, đau khổ, chẳng lẽ chỉ có một mình Kiều Minh Đức?
Cha mẹ của Kiều Minh Đức xem cô con dâu mà đối đãi nhiều năm như vậy.
Trong lúc nhất thời, áy náy giống như dây leo nhanh chóng bò đầy lòng Du Ánh Tuyết, tiến vào mọi ngóc ngách.
Cô hít sâu một hơi, rồi thở ra một hơi buồn bực, cầm điện thoại trả lời lại: “Biết rồi, em ở nhà chờ anh.”
Gửi tin nhắn xong, Du Ánh Tuyết đi vào trường thi, tắt điện thoại.
Phùng Linh Nhi cũng vào theo, sau khi hai người cùng động viên nhau thì tiếng chuông vang lên, ngay sau đó cuộc thi diễn ra hồi hộp mà có thứ tự.
Cả ngày đều căng thẳng thi cử.
Sau khi thi xong môn Toán đã là năm giờ chiều.
Tuy rằng Du Ánh Tuyết luôn nghĩ tới tin nhắn của Kiều Minh Đức, nhưng nhớ tới việc Kiều Phong Khang nói sẽ đón cô về nhà, cô vẫn khó nén vui vẻ.
Lúc Du Ánh Tuyết trở về phòng ngủ dọn đồ đạc, mấy bạn học khác trong phòng cũng đang dọn dẹp, bên trong lộn xộn cả lên.
Đồ của cô ít, nhỏ gọn, rất dễ thu dọn.
Du Ánh Tuyết đang ngồi dưới đất xếp đồ, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy vào từ bên ngoài.
Chỉ nghe thấy Thanh Nhi lao vào ngạc nhiên hét toáng lên: “Các đồng chí, tớ lại gặp anh ấy rồi! Nam thần đó! Lại đẹp trai tới độ cao mới! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tớ sắp mê chết rồi!”
“Ai thế? Đến nỗi cậu khoa trương như vậy?”
“Còn là ai được nữa! Người đó đó!” Hai tay Thanh Nhi kích động gõ lên máy hút ẩm trên tường.
Du Ánh Tuyết ngẩng đầu.
Anh đến rồi ư?
“Có thật sự đẹp trai như cậu nói không?”
Trong phòng ngủ, mấy cô gái chưa từng gặp Kiều Phong Khang rõ ràng mang theo thái độ hoài nghi.
Thanh Nhi là một người cực kỳ mê trai, thấy trai đẹp là không bước chân nổi.
“Không tin thì cậu tự đi xem đi, ngay dưới ký túc xá của chúng ta.
Tớ đảm bảo mấy oppa chân dài mà cậu thích không chỉ thua kém một chút thôi đâu.”
“Anh ta tới dưới ký túc xá của chúng ta rồi hả?”
Người tiếp lời chính là Du Ánh Tuyết mãi vẫn không lên tiếng.
Không đợi Thanh Nhi gật đầu, cô đã đứng dậy ra khỏi phòng.
Chỉ cần đứng trên hành lang, liếc xuống đã nhìn thấy anh.
Trong đám học sinh trẻ tuổi, anh đứng đó, chín chắn điềm tĩnh, khí thế nghiêm nghị.
Khí chất trưởng thành và kiêu ngạo kia, những cậu trai trẻ tuổi bên cạnh không thể sánh được.
“Xem đi xem đi, có phải rất đẹp trai hay không?”
“Oppa chân dài phiên bản đời thực!”
“Dáng như người mẫu, mặt như siêu sao, thân thế giàu có, má ơi, nếu ai là người phụ nữ của anh ấy thì quá hạnh phúc.”
Sau khi tiếng bàn tán như thủy triều vang lên, bên tai lại phát ra tiếng thét ngạc nhiên: “Ôi! Anh ấy nhìn về phía chúng ta kìa!”
“Không phải là nhìn tớ chứ?”
Thanh Nhi khoa trưng ôm ngực: “Không được, tớ sắp nghẹt thở rồi.”
Tình cảnh khoa trương như vậy, Du Ánh Tuyết đã dần dần quen rồi.
Cô ở tầng năm, Kiều Phong Khang ở tầng một, cách khoảng cách xa như vậy, tầm mắt của bọn họ giao nhau giữa không trung.
Kiều Phong Khang không lên tiếng, chỉ giơ điện thoại trong tay.
Du Ánh Tuyết lập tức hiểu, lấy điện thoại của mình ra.
Một giây sau, anh đã gọi điện tới.
Du Ánh Tuyết cảm thấy ánh mắt mấy cô gái bên cạnh bao gồm Thanh Nhi đều quét về hướng mình, giống như tia X-quang, khiến da đầu cô căng chặt.
“Chú ba.” Cô hạ giọng hỏi, tránh mấy cái lỗ tai dựng đứng bên kia.
“Đã thu dọn xong hết rồi chứ?”
“Vâng.
Cũng xong rồi.”
“Để tôi lên.”
“Đừng, chú đừng lên đây.” Du Ánh Tuyết liếc đám con gái kích động bên cạnh: “Cháu ít đồ, cháu tự mình xuống.
Chú ở đó chờ cháu đi.”
Du Ánh Tuyết không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại.
Thật ra là bởi vì...!Không chịu nổi mấy ánh mắt như muốn thiêu cháy cô bên kia.
Con gái mê trai đúng là quá kinh khủng.
Có điều...!
Kiều Phong Khang thật sự có điều kiện để người ta say mê.
Có lẽ ăn sạch trai gái già trẻ cũng không phải nói ngoa.
Nếu ai là người phụ nữ của anh, tạm thời không bàn chuyện có phúc, mỗi ngày cản hoa đào cho anh cũng đã đủ khiến người ta phiền lòng rồi?
Nhưng...!Chờ đã...!
Tại sao cô lại nghĩ chuyện này? Người phụ nữ của anh đâu có liên quan gì tới cô.
Đây là chuyện cô Tô nên quan tâm mới phải.
Du Ánh Tuyết cấm bản thân nghĩ ngợi lung tung, cúp điện thoại, Thanh Nhi trực tiếp ép tới.
“Cậu được đó, Ánh Tuyết, thì ra cậu giấu kỹ như vậy.
Nói cả một lúc lâu như