Kỳ thi đại học thuận lợi kết thúc.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng Du Ánh Tuyết tới trường xử lý mấy chuyện vụn vặt, chiều mới tới tập đoàn Kiều Thanh báo danh.
Hai giờ chiều.
Cô mặc có vẻ hơi trang trọng, trang phục này được vơ vét được từ chỗ của Phùng Linh Nhi, chải tóc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, sau đó trang điểm nhẹ.
Nhìn bản thân trong gương, Du Ánh Tuyết thực sự sắp không nhận ra bản thân.
Không biết khi Kiều Phong Khang nhìn thấy mình ăn mặc chững chạc như vậy có bị dọa hay không.
Ba mươi phút sau, tài xế đưa cô tới trước tập đoàn Kiều Thanh.
Tòa cao ốc huy hoàng khí phách trước mặt khiến cô sinh ra cảm xúc nghiêm túc kính ngưỡng.
Có thể đứng lên vị trí cao nhất trong một vương quốc thế này, thể hiện khát vọng của bản thân, nắm giữ cuộc đời sự nghiệp của vô số người, đó là chuyện đáng để kiêu ngạo cỡ nào.
Mà người đàn ông làm được tất cả những chuyện đó, có lẽ giờ phút này đang ở tầng cao nhất.
Tầm mắt của cô không khỏi nhìn từ tầng dưới cho đến tầng trên cùng.
Tầng lầu rất cao, ngoại trừ một đống cửa sổ không đếm hết, thật ra không nhìn thấy gì.
Mặt trời đã lên cao, ngửa đầu như vậy càng váng đầu hoa mắt, nhưng cô lại nhìn rất chăm chú.
Thật khó để tưởng tượng, một bé gái mồ côi như cô lại có thể sống chung một mái nhà với người đàn ông cao cao tại thượng, như trời như vua trong mắt người khác.
Thời gian hẹn đã sắp tới, Du Ánh Tuyết không dám chậm trễ, hồi hộp chỉnh quần áo, nhanh chóng bước ra.
Cô đi thẳng tới bộ phận nhân sự.
“Đây là thẻ ra vào, đồng phục làm việc và thẻ nhân viên của cô.
Cô cất cẩn thận.” Nhân viên của bộ phận nhân sự đưa tất cả mọi thứ cho Du Ánh Tuyết, không hề đối xử đặc biệt với Du Ánh Tuyết chút nào.
Bởi vì trợ lý Nghiêm chỉ nói là tập đoàn Kiều Thanh tham gia “Kế hoạch hỗ trợ thực tập” của nhà nước dành cho học sinh, cho nên Du Ánh Tuyết được đặt cách đến, thế nên không có ai nghi ngờ.
“Cảm ơn.” Du Ánh Tuyết hưng phấn nhận những thứ này, lập tức nhìn xuống thẻ nhân viên và chức vụ của mình, sau khi thấy không khỏi ngẩn ngơ.
Cô nghi hoặc hỏi: “Tôi làm việc ở tầng 88?”
“Đúng vậy, là trợ lý Nghiêm đặc biệt sắp xếp.
Cô trực tiếp lên tìm trợ lý Nghiêm báo danh là được.”
Du Ánh Tuyết vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Tầng 88 là tầng cao nhất, ở đó ngoại trừ thành viên cấp cao của công ty ra, những nhân viên khác cũng đều là thành phần tinh anh của tập đoàn Kiều Thanh, người có thể tiến vào tập đoàn Kiều Thanh cực kỳ ít, có thể tiến vào tầng 88 của tập đoàn Kiều Thanh lại càng ít hơn.
Mà Kiều Phong Khang cũng ở tầng đó.
Vừa nghĩ tới mình có thể làm việc với những nhân viên tinh anh kia, Du Ánh Tuyết thật sự hưng phấn vô cùng, đồng thời trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
Lúc thang máy lên đến tầng 88, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, trái tim căng thẳng đã sắp nhảy tọt lên tới cổ họng.
Tầng 88.
Vừa đi lên đã cảm thấy bầu không khí làm việc hoàn toàn khác với những tầng khác.
Căng thẳng.
Nhanh chóng.
Chính xác.
Cả một đám trong phòng ngăn, chuông điện thoại vang lên liên tục, nhân viên đều cúi đầu viết.
Du Ánh Tuyết đã từng tới đây một lần, nhưng đó là lúc tan làm, căn bản không có nhiều người như vậy.
Bây giờ tới lần nữa, cảm giác nghiêm cẩn mãnh liệt hơn rất nhiều.
Cô tiến vào khiến những người khác đều hiếu kỳ ngẩng đầu dò xét.
Nhân viên ở đây đều hơn 20 - 30 tuổi, thậm chí 40 đến 50 tuổi cũng không ít, chỉ có một mình cô mới 18 tuổi.
So với những người khác từng trải chững chạc, cô giống như thủy tinh không chút tạp chất, tiến vào hoàn cảnh như vậy tất nhiên không hợp nhau.
Thế nên, mọi người không tránh khỏi nhìn cô lâu một chút.
“Cô...!Du Ánh Tuyết, cô vào đây với tôi.” Trong lúc Du Ánh Tuyết bị nhìn chằm chằm không biết nên làm gì, Nghiêm Danh Sơn vừa khéo đẩy cửa từ trong văn phòng bước ra.
Hai chữ “Cô Du” đã kêu ra miệng lại gắng gượng rút lại, đổi thành tên.
Nhìn thấy anh ta, Du Ánh Tuyết lập tức được đại xá, như nhìn thấy cứu tinh.
Cô thở phào, ôm tất cả mọi thứ, bước đi trên giày cao gót không thuần thục lắm nhanh chóng chạy tới: “Thật tốt quá, tôi tới tìm anh báo danh.”
Văn phòng.
Nghiêm Danh Sơn giới thiệu Du Ánh Tuyết thư ký Lý Thanh, theo ly học tập, sau đó cô tới phòng thay đồ thay đồng phục.
Lúc đi thay quần áo đi ngang qua cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, cô vô thức nhìn thăm dò.
Văn phòng mở toang, không thấy bóng dáng Kiều Phong Khang.
Cô lại quay đầu nhìn về phía phòng họp.
Phòng họp là tường kính mờ, bóng người bên trong nhòe đi.
Chẳng hiểu sao, Du Ánh Tuyết vậy mà liếc mắt một cái đã nhận ra cái bóng mơ hồ kia là Kiều Phong Khang.
Dáng vẻ anh làm việc không thấy rõ ràng lắm.
Nhưng từ cử chỉ thỉnh thoảng của anh có thể cảm nhận được sự ngạo nghễ, tự tin và khí phách.
“Đó là tổng giám đốc Kiều, cũng chính là sếp lớn của chúng ta.” Thư ký Lý thấy cô đứng bất động, liếc cô một cái, có ý tứ sâu xa nói: “Chúng tôi rất thích nhân viên chăm chỉ làm việc, tập trung vào công việc, tuy rằng cô là thực tập sinh tham gia kế hoạch trợ giúp thực tập, được phá lệ vào đây, nhưng nếu để tổng giám đốc Kiều biết có người âm thầm si mê anh ấy, nhất định tổng giám đốc Kiều sẽ không giữ cô lại.
Vì vậy tôi khuyên cô một câu, nếu không muốn bị tập đoàn Kiều Thanh sa thải, từ hôm nay trở đi làm việc cho tốt, đừng mơ giấc mộng cô bé lọ lem ngu xuẩn kia.”
Si mê?
Chẳng hiểu sao Du Ánh Tuyết lại bị gán tội danh như vậy, có chút thú vị.
Thật sự có rất nhiều cô gái si mê Kiều Phong Khang, có lẽ cô còn không có chỗ đứng.
Hơn nữa, mỗi ngày ở chung một mái nhà với chú ba, nếu cô thật sự muốn si mê còn không bằng trở về rồi mới si mê cho tốt.
“Tiền bối, chị đừng hiểu lầm, em chỉ chiêm ngưỡng sự oai hùng của sếp chúng ta một cái mà thôi, tuyệt đối không nằm mơ cô