Trong ngực ngột ngạt, không thể nói ra được là cảm giác gì.
Trước kia Phùng Linh Nhi đã từng yêu đương với một người đàn anh hơn một tháng, hơn một tháng đó cô cũng đi theo làm bóng đèn không ít lần, nhưng cảm giác lúc ấy lại hoàn toàn khác biệt với giờ phút này.
Thật kỳ lạ.
Có lẽ...!Do không gian trong thang máy quá nhỏ nên cô mới cảm thấy buồn bực như vậy.
Trong lúc Du Ánh Tuyết suy nghĩ lung tung, đột nhiên đèn trong thang máy chớp tắt.
“Phong Khang, cái thang máy này không sao chứ?”
Tô Hoàng Quyên thuận miệng hỏi.
Du Ánh Tuyết gần như lập tức nhớ tới sự kiện kinh hoàng trong thang máy với Kiều Phong Khang trước kia, vô thức quay đầu nhìn Kiều Phong Khang, không ngờ anh cũng đang nhìn mình.
Trong không gian nhỏ hẹp, bốn mắt giao nhau, ánh mắt của anh sâu thẳm khó hiểu.
Trái tim Du Ánh Tuyết đập thình thịch, bất giác nắm chặt vết thương trên cổ tay, nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.
Cũng vào giây phút này, đột nhiên thang máy rung chuyển, toàn bộ không gian chợt tối sầm lại.
Tô Hoàng Quyên hoảng hốt kêu một tiếng “Phong Khang”, trong lòng Du Ánh Tuyết cũng hoảng hốt, sợ rơi xuống như lần trước, theo bản năng muốn tới gần Kiều Phong Khang.
Thế nhưng, giọng nói của Tô Hoàng Quyên khiến động tác lui về sau của cô khựng lại.
Du Ánh Tuyết cứng đờ, hai tay nắm chặt lan can kim loại bên cạnh.
Lúc này, đột nhiên trên lưng cảm thấy ấm áp.
Du Ánh Tuyết khẽ giật mình, bàn tay bình tĩnh đỡ lưng cô, giống như ổn định cơ thể của cô.
Thế nhưng...!Không có thêm động tác nào khác.
Du Ánh Tuyết nghe thấy giọng nói của Kiều Phong Khang vang lên trong bóng tối: “Đừng lo, có tôi ở đây.”
Giọng anh rất trầm thấp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an toàn.
Lòng Du Ánh Tuyết thoáng cái bình tĩnh hơn rất nhiều, hờn dỗi đọng lại vừa nãy dường như cũng tan biến rất nhiều.
Cô khẽ liếm môi dưới, vừa định trả lời anh, chợt nghe thấy Tô Hoàng Quyên nói khẽ: “Ừ, có anh ở đây, em không cần lo lắng.”
“Ừ.” Anh đáp lại càng lạnh nhạt.
Cơ thể Du Ánh Tuyết cứng đờ.
Tất cả những lời muốn nói đều im bặt, nghẹn lại ở cổ họng, nghẹn tới mức khiến cô cả thở cũng cảm thấy khó chịu.
Lan can kim loại trong lạnh lạnh tới thấu xương.
Thì ra...!Câu nói kia căn bản không phải nói với cô, là tự cô đa tình.
Du Ánh Tuyết không khỏi căng người, vốn định lẳng lặng nhích ra khỏi bàn tay của anh, nhưng đèn lại sáng lên vào giây phút này.
Hóa ra chỉ là đứt cầu dao.
Không đợi cô có động tác, Kiều Phong Khang đã rút tay về trước.
Du Ánh Tuyết không quay đầu lại, xuyên qua mặt kính trơn bóng trong thang máy, có thể nhìn thấy Tô Hoàng Quyên đang nép vào ngực anh như chim non, hai tay thân mật ôm eo anh.
Tầm mắt của anh, vừa khéo rơi vào vách thang máy, đối diện với Du Ánh Tuyết.
Tĩnh mịch, u ám.
Du Ánh Tuyết không né tránh, chỉ là nhịp tim loạn nhịp nhìn anh, cảm xúc ảm đạm tỏa ra trong mắt e rằng cả chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Cuối cùng, Kiều Phong Khang dời mắt trước.
Sau đó...!Tay anh, nhẹ nhàng đặt lên lưng Tô Hoàng Quyên.
Giống như cẩn thận che chở cô ta vậy.
Ánh mắt Du Ánh Tuyết tối lại.
Nháy mắt chợt nhớ tới trong thang máy này, anh cũng từng che chở cô như vậy.
Càng nghĩ, ngực càng ngột ngạt.
Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, dời mắt.
Cô cố gắng khiến bản thân xem như không có chuyện gì xảy ra, ngửa đầu tập trung nhìn con số màu đỏ lại bắt đầu nhảy lên.
Du Ánh Tuyết không chú ý tới, ánh mắt của Kiều Phong Khang lại rơi vào mặt cô.
Có điều...!Chỉ thấy một gương mặt nhỏ nhắn vẫn luôn không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua từng giây, Du Ánh Tuyết cảm thấy một ngày dài bằng một năm.
Cuối cùng, cửa thang máy mở ra, cô thở phào nhẹ nhõm: “Cô Tô, chú ba, vậy cháu đi trước đây.”
Chào hỏi, vội vàng.
Rời khỏi, vội vàng.
Cả quá trình đều không nhìn vào mắt hai người, gấp gáp bỏ đi, giống như có việc gì gấp.
Hoặc giả như...!Thật ra là chạy trối chết.
Tô Hoàng Quyên nhìn bóng lưng kia, quay đầu sang, chỉ thấy ánh mắt Kiều Phong Khang dừng lại trên người con nhóc kia, trong lòng mơ hồ đố kỵ, cảm giác vô cùng khó chịu.
Cô ta đưa tay ấn tầng ngầm một, chỉ xem như không phát hiện sự kỳ lạ giữa bọn họ, cười bảo: “Phong Khang, chúng ta đi ăn cơm nhé, bây giờ trên đường rất tắc, e rằng không thể để lỡ thời gian.”
Kiều Phong Khang gật đầu, ánh mắt bị cửa thang máy từ từ đóng lại chắn ngang.
nhé!
Một bên khác.
Ra khỏi thang máy, Du Ánh Tuyết lề mề đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Trên đường đi, tâm sự cô nặng nề, thời tiết nóng bức khiến tâm trạng cô càng nóng nảy ngột ngạt.
“Nghĩ gì thế? Mày có gì để nghĩ!” Cô ảo não đập vào gáy mình.
Tô Hoàng Quyên là bạn gái của Kiều Phong Khang, đừng nói chỉ là ôm một cái, cho dù là...!Cho làm làm chuyện đó cũng không tới lượt cô ở đây nghĩ ngợi lung tung.
Thật sự là đáng ghét muốn chết! Cảm giác này thật đáng ghét.
Du Ánh Tuyết thực sự muốn ngửa đầu hét to, trút hết mọi phiền muộn trong lòng.
Đúng lúc này, một chiếc xe lướt qua cô, sau đó đột nhiên dừng lại.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Du Ánh Tuyết nheo mắt, dưới trời chiều, nhìn thấy gương mặt của Kiều Quốc Thiên thì sững sờ trong chớp mắt, cô phồng má, cất bước đi tới.
Cô là người hẹp hòi, rất thù dai, chuyện lần trước Kiều Quốc Thiên khiến cô và chú ba mất mặt trước tất cả người lớn, đến nay cô vẫn còn nhớ.
Vì vậy, cô rất ghét người đàn ông được gọi là “Chú tư” này.
“Nè, Du Ánh Tuyết!”
Kiều Quốc Thiên dừng xe lại, thoáng cái đuổi theo.
Anh ta đưa tay giữ chặt Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết hất ra.
Kiều Quốc Thiên “Ơ” một tiếng: “Cháu đang cáu kỉnh với ai đấy?”
“Cháu không muốn để ý đến chú.” Tính tình cô vẫn trẻ con, có gì nói đó: “Lần trước chú nói cháu với chú ba như vậy, cháu còn nhớ đấy.”
Kiều Quốc Thiên bật cười: “Cái tính ghi thù này của cháu là học chú ba cháu đúng không, cháu đừng học theo chứ.”
“Cháu không học theo anh ta.”
Kiều Quốc Thiên quan sát Du Ánh Tuyết, trong mắt