Nhảy hố truyện: Bé con, chú không thể chờ - Du Ánh Tuyết - Kiều Phong Khang Tác giả: Nhiên Nhiên
Thể loại: Ngôn tình, sủng
Chương 91: Đề nghị không tồi
“Ưm, ngồi dậy chút nào, lại đây, Minh Đức uống chút nước đi” Trần Ngọc Vân không nghĩ gì nhiều, cầm lấy nước rồi lấy tăm bông.
Du Ánh Tuyết nói với Trần Ngọc Vân: “Dì Vân, để cháu làm cho ạ” Trân Ngọc Vân mỉm cười hài lòng, cũng không từ chối, đưa nước cho Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết quay lại nhìn Kiều Phong Khang.
Anh cảm nhận được tầm nhìn cô, tay từ từ trượt khỏi vai của cô.
Cúi người, lấy tăm bông nhúng nước, Du Ánh Tuyết làm rất cẩn thận, cẩn thận gõ lên môi Kiêu Minh Đức.
Toàn bộ quá trình…
Kiêu Minh Đức đã nhìn chằm chằm vào cô, không hề chớp mắt.
Du Ánh Tuyết có chút không được tự nhiên khi anh ta nhìn cô như vậy, vén tóc ra sau tai hỏi: “Nhìn thế này không thấy mệt sao?”
“…” Kiêu Minh Đức giơ tay lên, nhẹ nhàng năm lấy một sợi tóc nhỏ buông xuống trên người cô, lắc đầu: “Anh còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa…” Sự thâm tình và si mê trong mắt anh ta hoàn toàn không che đậy.
Giống như một đứa trẻ sơ sinh, không chút phòng bị, bày ra tất cả những nơi dễ bị tổn thương nhất trước mặt cô.
Tinh khiết và hoàn mỹ.
Chóp mũi Du Ánh Tuyết không khỏi đau nhức.
Một ngày nào đó… Cô sẽ đâm vào trái tim trong sáng như vậy một đao.
Không có gì tàn nhẫn hơn, đau đớn hơn và đau khổ hơn…
“Đừng nói nhảm nữa” Du Ánh Tuyết kìm nước mắt, cười gượng: “Nhìn xem, bây giờ anh không ổn rồi.
Anh tỉnh lại, em vẫn ở đây, mọi người vẫn ở đây.” “Đúng vậy, anh tỉnh rồi… em vẫn là… ” Kiều Minh Đức cười khổ, không có lẩm bẩm lời nói sâu xa.
Nhưng…
Biết đâu, ngày mai, cô ấy sẽ không ở đây nữa…
“Nhìn xem, hai đứa nhỏ này thật xứng đôi.” Kiều Vân Nhung và Kiều Quốc Thiên thở dài.
Nhưng Kiều Quốc Thiên cũng không nói gì mím chặt môi, mặt mũi tối tăm đi ra ngoài.
Ngay sau đó, Kiều Phong Khang cũng đi ra ngoài.
Đúng vậy, về phương diện tình cảm, trong chuyện của Du Ánh Tuyết, anh chưa bao giờ là người rộng rãi.
Hình ảnh như vậy, anh tuyệt đối không thể coi như không có gì.
Đóng cửa phường.
Du Ánh Tuyết vừa ngẩng đầu nhìn, bóng lưng của anh đã biến mất khỏi phòng bệnh.
Trong tim cô có chút lo lắng bất an.
Anh… Anh có nghĩ rằng cô là người hài lòng hay không? Bà lão nâng ông cụ đứng dậy, ông cụ nói: “Nếu bọn họ đều đi rồi, chúng ta cũng không nên ở lại nữa.
Minh Đức vừa tỉnh lại, chúng ta ở đây chỉ tạo thêm áp lực cho thằng bé thôi”
Kiều Vân Nhung nói: “Cũng được, nhưng mà Vân và em hai, chị khuyên hai người nên về ngủ đi.
Nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được Minh Đức tỉnh lại, bây giờ có thể yên tâm mà ngủ một giấc rồi”
Dứt lời, bà ta thấp giọng nói nhỏ vào tai Trần Ngọc Vân: “Khó khăn lắm bây giờ Minh Đức mới tỉnh lại, vợ chồng trẻ chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói riêng với nhau! Hãy để Du Ánh Tuyết ở đây chăm sóc thằng bé đi, đừng cản trở bọn trẻ nói chuyện yêu đương”
Trần Ngọc Vân quay đầu nhìn lại hai người bọn họ, sau đó mỉm cười vui vẻ: “Được, ta cũng chưa nghĩ nhiều như vậy” Gần đây, hai vợ chồng Kiều Nam Thành đã rất vất vả, vì vậy Du Ánh Tuyết cũng khuyên họ nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Sau một lúc, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Du Ánh Tuyết và Kiều Minh Đức.
Tỉnh thần của Kiều Minh Đức không tốt lãm, tỉnh lại một lát lại ngủ.
Sau khi bay đường dài Du Ánh Tuyết cũng đã rất mệt mỏi, mà trong phòng bệnh cũng chỉ có người duy nhất là cô, cô nâng cao tỉnh thân không dám thả lỏng chút nào.
Canh giữ đến hơn mười giờ, khi nhân viên y tế đến bảo người nhà ra ngoài thì cô mới chịu rời khỏi phường.
Lúc cô đi, Kiều Minh Đức vân chưa tỉnh.
Chỉ là trong khoảnh khắc tay cô rời khỏi tay năm cửa, anh ta đã cau mày.
Điều cô không biết là…
Khi cánh cửa đóng lại, đôi mắt kia †ừ từ mở ra.
Trong màn đêm u ám không một bóng người, mặc dù ngoài cửa sổ trăng sáng chiếu rọi, nhưng trong đáy mặt chàng trai cũng chỉ có một mảnh thê lương và chua xót.
Không có gì, có ánh sáng…
Du Ánh Tuyết mệt mỏi xuyên qua sảnh bệnh viện đi ra ngoài.
Ngang qua lớp cửa kính nặng nề, cảnh đêm bên ngoài khiến cô có chút bối rối.
Cô đứng giữa tiền sảnh, cảm nhận được không khí văng vẻ của bệnh viện.
đường phía trước, cô không biết phải đi đâu.
Luôn muốn nói chuyện với Minh Đức, nhưng với tình trạng thân thể của anh ta hiện tại, khi nào thì cô mới có thể mở miệng được chứ? Nói như thế nào để giảm thiểu kích thích cho anh ta? Cô không chäc chăn chút nào.
Đang suy tư, một khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị khác chợt lướt qua tâm trí cô.
Chuyện này…
Không biết anh đã ngủ chưa.
Với tính tình của anh, có lẽ… anh đã giận cô rồi? Thở dài thườn thượt, nhấc chân, một hướng ra ngoài mà đi.
Nhưng mà…
Vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên đập vào mắt cô.
Dáng người cao lớn của anh ẩn nấp trong bóng đêm.
Trên tay cầm điếu thuốc.
Sườn mặt như điêu khắc thấp thoáng dưới ánh đèn đường Khuôn mặt của anh vân thờ ơ như như trước, không có nhiều cảm xúc, nhưng Du Ánh Tuyết có thế cảm nhận được sự phiền muộn đang lăng đọng trong lòng anh lúc này.
Du Ánh Tuyết không ngờ rằng anh sẽ ở đây ngay lúc này.
Cô chỉ yên lặng đứng đó, cho dù trời tối, lúc này cũng phản chiếu vào trong mắt của cô là hào quang phát ra trên người của anh, nó còn sáng hơn cả ánh trăng kia.
Các y tá nhỏ xung quanh cũng không ít lần đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía anh.
Du Ánh Tuyết chạy chậm qua.
Nghe thấy tiếng bước chân, Kiều Phong Khang quay đầu lại, dập điếu thuốc, một tay ôm lấy eo thon của cô, ôm cô vào lòng.
Cảm nhận được sự thất vọng trong ánh mắt của các y tá, Du Ánh Tuyết vui vẻ.
Thì ra được người ta ngưỡng mộ là cảm giác này.
“Em cười gì vậy?” Tâm trạng của Kiều Phong Khang cũng không tốt như cô.
“Chú chờ cháu à?” “Ừ” Anh nhàn nhạt trả lời.
“Chú chờ bao lâu rồi?” “Vừa mới đến” Kiều Phong Khang nhẹ nhàng bâng quơ trả lời lại hai chữ.
Du Ánh Tuyết liếc nhìn thùng rác kế bên, Thùng rác đã chất đầy tàn thuốc, đó đều là loại thuốc mà anh hay dùng.
Thuốc mà anh hút đều là loại đặc biệt, không có sẵn trên thị trường, chỉ cần nhìn thoáng qua là Du Ánh Tuyết đã có thể biết được.
“Chú… chú không phải vẫn luôn ở đây chờ cháu chứ?” “ °…” Kiều Phong Khang không có phủ nhận hay thừa nhận, chỉ nói: “Ở đây chờ, chú đi lái xe qua.” Nhìn bóng lưng đó, anh cũng mệt mỏi