Tô Viễn Sơn ngồi bên cạnh mắng yêu Tô Ngọc Châu
"Con lớn rồi mà cứ như trẻ con, để chị Tú Anh cười cho"
Tô Ngọc Châu có chút sững sờ vừa rồi giận dỗi La Thành lúc đi vào nhà cô không để ý, bây giờ nghe Tô Viễn Sơn nói cô mới phát hiện có một cô gái ăn vận trẻ trung, gương mặc xinh đẹp kiêu sa, đôi môi đỏ mộng vô cùng quyến rũ đang ngồi đối diện mỉm cười nhìn cô làm cô ngượng đến đỏ mặt. Cô quay sang nũng nịu nói với Tô Viên Sơn
"Trong nhà có khách mà ba không nói với con. Cái này ba biết gọi là gì không?”
"Gọi là gì nào" Tô Viên Sơn hỏi
"Cái này gọi là dìm hàng con gái" Tô Ngọc Châu bĩu môi nói
Tô Viễn Sơn phì cười gõ yêu lên trán cô rồi quay sang nói với Trần Tú Anh
"Ngọc Châu vẫn còn tính trẻ con để cháu cười chê rồi”
"Dạ không đâu ạ. Cô Tô nhí nhảnh đáng yêu cháu rất thích”
Thật sự vừa rồi nhìn hai người nói chuyện Trân Tú Anh cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Tô Ngọc Châu, cô ấy không những được sinh ra trong gia đình giàu có mà còn có ba và anh trai hết mực cưng chiêu, nâng niu như quốc bảo. Còn Trân Tú Anh từ nhỏ đã sống xa gia đình, mặc dù ba mẹ cũng rất yêu thương cô nhưng tình cảm họ dành cho cô không ngọt ngào như Tô Viễn Sơn đã dành cho cô chủ nhỏ.
Cũng có lẽ vì bối cảnh gia đình đã hình thành nên tính cách hai người hoàn toàn trái ngược. Một Trần Tú Anh điềm đạm ít nói, một Tô Ngọc Châu vui tươi nhí nhảnh
Tô Viễn Sơn nghe thấy Trân Tú Anh gọi là Cô Tô ông liền nói
"Cháu lớn tuổi hơn sau này cứ gọi là Ngọc Châu đi. Không cần phải khách sáo như vậy"
"Dạ vâng ạ" Trần Tú Anh vui vẻ đón nhận đặc quyền này của ông. Cô quay sang nói với Tô Ngọc Châu
"Ngọc Châu.... tên em rất hay. Em có ngại khi chị gọi em như vậy không?"
"Không đâu. Gọi như vậy em thấy tự nhiên hơn" Mặc dù Tô Ngọc Châu không mấy thiện cảm với Trân Tú Anh bởi vì cô cảm nhận được Trần Tú Anh có một mối đe dọa tìm ẩn đối với cô nhưng từ nhỏ Tô Ngọc Châu đã được dạy dỗ rất tốt nên lúc nói chuyện cô vẫn giữ thái độ ôn hòa như nước khiến cho người khác không thể nào nhìn thấu tâm tư của cô.
Tô Ngọc Châu dò xét hỏi Trần Tú Anh
"Chị là bạn của anh trai em?"
Trân Tú Anh mỉm cười gật đầu. Cô không biết mối quan hệ giữa hai người bây giờ thật chất là gì nhưng gọi là bạn bè cũng không sai
Tô Viễn Sơn ngồi bên cạnh theo dõi hai cô gái trò chuyện. Ban đầu ông còn e ngại Tô Ngọc Châu tính tình trẻ con sẽ lép vế trước một người từng trải kinh nghiệm như Trân Tú Anh nhưng không ngờ đứa con gái bảo bối này của ông lại ứng xử khá tốt làm ông rất hài lòng
Lần này Tô Viễn Sơn cũng đặc biệt ấn tượng với Trần Tú Anh, tuy cô là con gái của Thị Trưởng thành phố nhưng cách nói chuyện lại rất