Khoảng hai mươi phút sau Tô Ngọc Châu mở cửa phòng tắm đi ra, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng dáng dài thắt eo, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng trông cô xinh đẹp như một nàng công chúa.
Lúc này Đường Thúy Nhiên đang ngôi trên sofa lướt điện thoại, nhìn thấy Tô Ngọc Châu bước ra cô cũng phải ngây ngốc ngắm nhìn.
Tuy Đường Thúy Nhiên từng là một hoa khôi ngành y nhưng so với cô gái này cô tự nhận mình còn kém xa cô ấy, cô đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Ngọc Châu cảm thán
"Tô tiểu thư cậu thật xinh đẹp"
"Bác sĩ Đường quá khen rồi" Tô Ngọc Châu cười rạng rỡ nhìn cô
Sau khi cẩn thận chỉnh lại nơ áo lân nữa, Tô Ngọc Châu cầm túi xách lên đi đến khoát tay Đường Thúy Nhiên
"Xong rồi, chúng ta đi thôi"
Ra đến hành lang Tô Ngọc Châu nhìn cửa phòng trước mặt cô nhớ đến lần trước lặng lẽ đi ra ngoài đã làm cho La Thành lo lắng chạy đi tìm. Tô Ngọc Châu dừng lại nói với Đường Thúy Nhiên
"Tớ vào nói với anh La Thành một tiếng, cậu xuống nhà chờ tớ nha”
Đường Thúy Nhiên gật đầu đi trước. Lúc này Tô Ngọc Châu đi đến gõ cửa căn phòng trước mặt.
"Vào đi"
Một âm thanh trâm thấp bên trong vọng ra Tô Ngọc Châu mở cửa bước vào.
La Thành đang tập trung xem tài liệu nghe tiếng bước chân đi tới anh ngẩn mặt lên nhìn. Thấy Tô Ngọc Châu đang đứng trước mặt, anh chăm chú nhìn cô từ đầu tới chân rồi mỉm cười hỏi
"Đi chơi sao?"
"Vâng" Tô Ngọc Châu gật đầu nhưng thoáng trong lòng có chút thất vọng
"Em đi đi, đừng vê muộn quá” La Thành nhắc nhở
Tô Ngọc Châu buôn bã quay mặt bước đi nhưng đi được mãy bước cô quay đầu lại gọi
“Anh...
"Hửm' La Thành ngẩn mặt lên nhìn cô
"Hôm nay em không đẹp sao?”
"Không có, em rất đẹp, sao vậy?" La Thành khó hiểu nhìn cô.
"Vậy sao anh không khen em" Tô Ngọc Châu phụng phịu hỏi
"Hả..." La Thành sửng sốt vài giây đến khi tiêu hóa được câu hỏi của Tô Ngọc Châu anh liên bật cười đứng dậy đi đến gõ yêu vào trán cô nói
"Trong mắt anh em lúc nào cũng rất xinh đẹp không lẽ em muốn anh cứ treo chữ "đẹp" lên cửa miệng, mỗi lần nhìn thấy em đều nói hay sao"
"Anh dẻo miệng, không nói với anh nữa em đi đây" Tô Ngọc Châu đỏ mặt bỏ đi, La Thành nhìn theo bóng lưng cô chỉ biết lắc đầu mỉm cười, cô bé này da mặt cũng mỏng thật
Ra đến bên ngoài Tô Ngọc Châu nhí nhảnh