Ở nhà một một lát, Giang Dực liền chuẩn bị đưa em gái rời đi.
Anh đưa em gái trở về, không hề mang theo hành lý của cô bé, cũng không có ý định ở lại nhà để nghỉ qua đêm.
Rõ ràng cả Giang Hải Minh và Kim Như Ý đều vô cùng lưu luyến, mấy năm nay quan hệ giữa bọn họ và con trai rất căng thẳng, thỉnh thoảng anh sẽ đến một chuyến nhưng cũng chỉ ngồi một lúc rồi đi, ngay cơm cũng không ăn.
Con trai càng lớn, sẽ càng có những suy nghĩ riêng.
Nhưng còn con gái, cho tới bây giờ bọn họ còn chưa từng ăn một bữa cơm nào với cô bé.
Con gái không ở trong nhà, trong lòng bọn họ cũng đều có phần tự trách, hành động của chính mình không tiện, không cách nào chăm sóc tốt cho con.
Còn một cái khác nữa, Tiểu Kim Quất là được Giang Dực đón về, so với bọn họ, thì có lẽ cô bé sẽ thân thiết với anh trai hơn, đi theo anh trai lại càng dễ thích ứng hơn.
Con gái đã trở về, bọn họ cũng không còn nóng lòng như vậy nữa, từ từ sẽ lại như trước.
Trong mắt Kim Như Ý mang theo vài phần hi vọng: "Con và bé con ăn cơm xong đã rồi hẵng đi.
"Rõ ràng Giang Hải Minh không có mở miệng, nhưng ánh mắt lại rơi vào người Giang Dực, con trai có khúc mắc với bọn họ, cho nên không muốn theo ở chung chỗ với bọn họ.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người, Giang Dực cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Đối mặt với mẹ một giây, ánh mắt của anh giống như là bị lửa đốt hơi nóng lên, nhanh chóng quay đầu đi.
Đã qua lâu không có liên lạc bình thường, anh và bọn họ cũng không có chuyện gì để nói, ngồi cùng một chỗ sẽ càng thêm xấu hổ.
Bữa cơm đầu tiên sau khi em gái mới về, cũng không nên để cô bé