Cuối cùng vẫn là Tiểu Kim Quất mở miệng: "Anh trai, đừng mua nữa, em không mặc hết.
"Giang Dực nói: "Mỗi ngày đều mặc quần áo mới, mặc nhiều sẽ hết.
"Tiểu Kim Quất rất chân thành nói: "Em sẽ cao lên, đến lúc em cao lên, quần áo hiện tại sẽ không mặc được nữa.
Đây là đang tiêu tiền bậy bạ, cũng là không tôn trọng số tiền nhỏ, không tôn trọng số tiền nhỏ thì anh sẽ nghèo khổ đó.
"Thân là tiểu thần tài, bé cảm giác mình có nghĩa vụ nhắc nhở anh trai.
Anh vốn dĩ đã rất nghèo, mấy đồ vật trong thành phố lại rất đắt, nghèo khổ thì sẽ đói bụng.
Tiểu Mãnh: "! ! "Quả nhiên là được nuôi lớn trong miếu thần tài, khích lệ mọi người mà vẫn còn mang theo ba phần đe dọa.
Sẽ thành nghèo rớt mồng tơi đó, ai nghe xong không sợ hãi?!Giang Dực nói: "Không cần lo lắng, anh trai có rất nhiều tiền, đều cho em.
"Tiểu Kim Quất ngẩng đầu, ánh mắt thương cảm mà nhìn anh: "Đồ vật trong thành phố rất đắt, ngay cả đồ dùng trong nhà anh còn không mua nổi, vẫn nên tiết kiệm lại đi anh.
Tiết kiệm một chút, có tiền mua đồ dùng trong nhà trước đã.
"Giang Dực lập tức vui vẻ, em gái lại tưởng thật.
Anh nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt béo béo đáng yêu của cô bé: "Anh trai có rất nhiều tiền, đồ dùng trong nhà ít không phải do không mua nổi, là muốn để lại không gian cho em để đồ chơi.
Trước kia trong sân của em còn có cầu trượt, bây giờ trong nhà cũng phải có…"Ở trong miếu thần tài bé có cái gì, anh đều muốn chuẩn bị cho cô bé cái đó.
Không thể để chất lượng sinh hoạt của em gái bị hạ thấp được.
Tiểu Kim Quất không hiểu hỏi: "Thật vậy sao?"Giang Dực nói: "Đương nhiên là thật.
"Tiểu Kim Quất lại quay đầu lại nhìn