Tiểu Mãnh chịu trách nhiệm xách hành lý.
Là một nhân viên tự giác, cậu không tò mò với chuyện đột nhiên ông chủ có em Ông chủ có mấy em gái sẽ ảnh hưởng đến tiền lương của cậu sao?Không ảnh hưởng đúng không, vậy không sao rồi!…Khi đến đây bọn họ đã thuê một chiếc ô tô trong thành phố, tài xế đã đợi họ ở dưới chân núi.
Giang Dực đưa tiền quá nhiều, tài xế đồng ý đợi.
Dưới chân núi có một trấn nhỏ, cho nên cũng không thấy nhàm chán.
Trước đó lúc đi đến đây, tài xế thường xuyên nhìn Giang Dực qua gương chiếu hậu, trên đường có rất nhiều trở ngại, dọc đường đều có đèn đỏ, còn gặp phải mấy người già băng qua đường.
Người tài xế cũng thầm than thở rằng người này cũng thật xui xẻo.
Nhưng mới không lâu trước đó, người thuê xe này chỉ mới đi vào miếu Thần Tài khấn vái, thế là cả đường chỉ toàn là đèn xanh.
Bạn nói xem có thần kỳ hay không?Xem ra miếu Thần Tài này rất linh thiêng, anh ta cũng phải tìm dịp để đến khấn vái mới được!---Một lát sau, Tiểu Mãnh cũng phát hiện ra điều bất thường.
Trên đường trở về thành phố rất thuận lợi, không có kẹt xe, không có đèn đỏ, cũng không có người già băng qua đường lung tung.
Tiểu Mãnh cũng trộm liếc nhìn sếp của mình một cái, cậu đã đi theo bên cạnh Giang Dực gần một năm, chứng kiến quá nhiều chuyện không hay ho xảy ra trên người anh, nhưng chưa từng có lúc nào “bình thường” được như thế này.
Rất bình thường, nhưng ngược lại có vẻ khác thường!Miếu Thần Tài này đúng là linh nghiệm.
Người đạo trưởng trung niên kia đúng là cao thủ, một chút thôi đã hóa giải được vận xui của Giang Dực.
Tiểu Mãnh mở weibo ra, ngón tay thoăn thoắt đánh một đoạn văn bản, còn chụp thêm một vài bức ảnh trên núi Vân Sơn và miếu Thần Tài.
Đăng lên weibo xong, lại gửi đến "người một nhà yêu thương lẫn nhau".
Bình thường bọn họ đều gửi cho nhau đủ chuyện khiếp sợ, hôm nay đến lượt cậu thống trị nhóm gia đình