Không được để bất kỳ người nào động chạm vào cơ thể, nếu có thì phải dùng mọi cách có thể để thoát khỏi.
Vô thức nhớ đến lời dặn của Nghiên Trì, Thư Nghiên chống tay đứng dậy định bỏ chạy thì bị bàn tay kia túm áo và kéo ngược cô trở lại lại.
Hắn ta ôm cô từ phía sau rồi bắt đầu hít hà vào vùng cổ nhạy cảm, cô cảm thấy nghẹt thở, hô hấp bắt đầu khó khăn.
Không được Thư Nghiên, cô nhất định phải tỉnh táo!
Hít sâu một hơi, cô cúi xuống cắn mạnh vào cánh tay của người đàn ông đó đến khi in hằn dấu răng và bắt đầu rỉ máu. Hắn ta la đau rồi đẩy cô ra xoa vết thương trên tay đầy tức giận.
“Con nhãi này!”
Có vẻ đã làm hắn ta thêm điên tiết rồi, Thư Nghiên lúc này vẫn đang cố hết sức để lấy lại bình tĩnh nhưng chẳng kịp nghĩ phải làm gì tiếp theo.
Hắn giận dữ đưa tay tát vào một bên má kia, sức của đàn ông nên lập tức đã in rõ một dấu tay, khoé môi cũng rướm máu.
Toàn thân cô sắp đã không còn sức để chống cự nữa rồi, thật sự phải chịu chết ở nơi này sao?
Ánh mắt ấy đến lúc này vẫn nhất quyết không muốn chịu thua, cho dù vậy cô cũng sẽ không bao giờ mở miệng cầu xin tên cầm thú này.
Áo bị hắn xé rách một bên, để lộ bờ vai trắng ngần, một lần nữa hắn lại lao đến với ý định thoả mãn nhu cầu mình mà làm nhục cô gái nhỏ. Thư Nghiên hét lên cố gắng dùng sức đẩy hắn ta ra nhưng vô dụng, sức yếu của cô vốn dĩ không thể chống lại nổi. Cô không chần chừ mà dùng chân đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn, lập tức tảng đá đè nặng trên người cũng được đẩy ra.
Người đàn ông đó ôm lấy hạ thân vẻ mặt đau đớn, tuyệt vọng vô cùng.
Nhân cơ hội hắn chưa kịp trở mình, Thư Nghiên đứng dậy tìm nơi trốn đi, nhà kho này khá rộng rãi lại còn u tối, có thể lợi thế hơn chút.
Cô bịt chặt miệng trốn sau chiếc bàn bị hỏng một chân, vô tình nhìn thấy cây kéo đã bị gỉ sét liền cầm lấy.
Tên đó sau một lúc khổ sở đứng dậy, gương mặt đã tái xanh. Hắn chậm chạp nhích từng bước chân đi tìm người đã