Ba ngày sau.
Nghiên Trì ngồi trong thư phòng đặt sấp tiền cuối cùng vào trong vali nhỏ, mười lăm triệu tệ đã chuẩn bị xong.
Nhìn đồng hồ chỉ mới gần bảy giờ, hắn đành đến công ty trước vậy.
Tư Thịnh đến phòng tổng giám đốc, hôm trước hắn có bảo hôm nay anh cần phải giúp hắn một việc.
Cả hai ngồi đối diện nhau, bỗng dưng lại yên lặng. Chuông thông báo tin nhắn của điện thoại Nghiên Trì vang lên, bất giác bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng cũng đã đến.
“Toà nhà duy nhất nằm ở phía Đông ngoại thành, tám giờ chuyển tiền.”
Vẻn vẹn dòng tin nhắn chỉ có một câu, ngoài ra không còn ý gì khác. Hắn lúc này mới quay sang nói với Tư Thịnh,
“Chút nữa tôi sẽ một mình đến đó giao tiền, còn về việc bọn chúng có thực sự thả người hay không thì tôi không chắc, nhưng chỉ cần tôi tiếp cận được chúng là giải quyết được một số chuyện rồi. Còn cậu, chín giờ hãy giao địa chỉ này cho Trịnh Huân, chính là người học cùng trường trung học với chúng ta. Bây giờ tôi sẽ đến sở cảnh sát để nói sơ qua với cậu ta trước, nhưng cậu phải nhớ, chỉ được giao địa chỉ sau chín giờ, ngoài ra từ bây giờ đến khi đó không được để lộ địa chỉ cho người thứ ba biết, nếu không tôi và Thư Nghiên sẽ chết chắc.”
Tư Thịnh nắm chắc vấn đề gật mạnh đầu, kiên định nhìn vào mắt hắn.
“Được, cậu nhớ cẩn thận. Nhưng mục đích của bọn Carole chỉ là bắt người tống tiền thôi sao?”
Nghiên Trì lắc đầu.
Hôm trước hắn có nhờ một vài người bạn ở Pháp điều tra một chút về gia đình của Carole bên đó. Có được thông tin liên lạc của bố anh ta, chính là nhà kinh doanh lớn trong khu vực ở đó hắn liền gọi hỏi.
Hoá ra gia đình từ lâu đã phá sản do Carole thua cá cược, tất cả tài sản đều dùng để trả nợ cho anh ta. Sau này vẫn là ngựa quen đường cũ, lại thu về một đống nợ nần. Vì không có tiền để trả lại còn bị đám xã hội đen chặn đường đòi tiền nên Carole đã gia nhập một tổ chức buôn người. Đó là con đường tội ác nhưng anh ta nghĩ rằng chỉ có cách này mới có thể nhanh chóng kiếm được tiền. Từ đó Carole không còn bất cứ liên hệ gì với gia đình nữa, tổ chức buôn người đó cũng chỉ có anh ta mới biết rõ được ở đâu.
Nghiên Trì đến sở cảnh sát tìm Trịnh Huân nhờ giúp đỡ, Trịnh Huân còn đưa cho hắn một khẩu súng nạp đầy đạn.
“Tính mạng cậu và cô gái đó là quan trọng hơn hết, cho nên trong trường hợp xấu nhất cậu có thể nổ súng.”
“Cảm ơn, tới lúc Tư Thịnh sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
Hắn đội mũ cò bước ra xe, giờ đây thì khó ai có thể nhận ra hắn chính là tổng giám đốc của Nghiên Thị nữa rồi.
Liếc sơ qua chiếc vali nhỏ đặt trên ghế lái phụ, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Trò chơi bây giờ mới thực sự bắt đầu!
Đi hơn nửa tiếng cuối cùng cũng đã tới, Nghiên Trì xách theo vali vào trong. Người đàn ông dưới trướng Carole dẫn đường hắn đi tìm.
Toà nhà này hình như là nơi hoạt động của chúng, có vẻ khoa trương quá thì phải.
“Farid, cậu vẫn rất đúng giờ nhỉ?”
Carole ngồi sẵn ở sô pha hướng nhìn ra, vẻ mặt lại rõ cao ngạo.
Hắn cười mà không nói gì, tự nhiên bước đến ngồi xuống đối diện.
“Người đâu?”
Anh ta rót ly rượu vang đỏ khẽ thở dài, “Cậu vội gì chứ, lâu ngày gặp mặt chúng ta phải ôn lại chuyện cũ mới đúng.”
Ôn cái con khỉ!
Nghiên Trì ngoài mặt tuy bình thản nhưng thực sự hắn đang rất kiềm chế bản thân. Nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ không có đủ thời gian nữa, mà cơ