Nghiên Trì đứng hình vài giây, lúc sau mới đưa tay sờ môi ho khan vài tiếng. Đứa trẻ này ngây thơ đến thế là cùng!
Đó là sự trừng phạt dành cho kẻ nói dối ư?
Chỉ trong thời gian ngắn thôi đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi, ước gì hắn có khả năng tẩy não ai đó... Cô cần phải quên sạch tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Sau nụ hôn ‘cảm ơn’ ấy thì cô vẫn vừa ăn mì vừa xem phim một cách ngon lành, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi ai đó đang tối sầm.
“Bé này, cháu biết bản thân mình bao nhiêu tuổi không?”
“Mười chín tuổi.”
“Là đã lớn hay còn nhỏ?”
“Đã lớn.”
Hắn ngả người tựa vào ghế cười một cách đầy bất lực.
Là đầu óc ngốc nghếch tứ chi phát triển sao?
Chuyện đã đến nước này rồi, đã đưa cô về, cũng đã hôn môi nên hắn phải chịu trách nhiệm với cô cho tới cùng.
Gánh nợ này có vẻ đáng yêu đây!.
...
Vì gần như Thư Nghiên chẳng có quần áo hay vật dụng gì cho riêng mình nên hắn đành phải đưa cô đi mua chút đồ.
Tiền ơi là tiền, đã nghèo còn nghèo thêm.
Cô chọn được mấy bộ quần áo cộng thêm vài món trang sức rồi đưa cho hắn tính tiền, trên bảng giá có rất nhiều con số nhưng vì không được học hành tử tế nên cô chẳng biết bao nhiêu và giá trị thế nào.
“Bà chủ, tính tiền.”
“Được được, tới đây. Chà, con gái cậu xinh xắn quá nhỉ.”
Hắn nhìn sang Thư Nghiên đang ngoan ngoãn nép sau mình thì chỉ biết cười trừ.
Hẳn là đứa con từ trên trời rơi xuống, đang là người đàn ông độc thân hoàng kim tự nhiên lại bị người ta tăng lên chức bố thế này. Có phải thiệt thòi cho hắn lắm không?
Bà chủ nhìn sang mấy bộ quần áo một lượt, ghi rõ số lượng tính toán một hồi rồi mới đưa ra giá tiền.
“Của cậu tổng cộng 5000 tệ.”
Nghiên Trì lại