Bé Cưng Của Lục Tiên Sinh

Chương 5


trước sau


Đột kích đây????????
Lịch thi lùi sang tsau r nên tnay t sẽ lên vài chap ó????
________________
Sáng hôm sau, đến gần trưa Sở Tinh mới tỉnh dậy, chỗ nằm bên cạnh đã lạnh ngắt rồi. Nước mắt lưng tròng, cậu biết trước sẽ thế này rồi mà, sao bây giờ lại khóc chứ? Chắc hẳn hôm qua ngài ấy chỉ bất chợt thấy có hứng thú, chỉ tò mò vì thấy hai huyệt nhỏ của cậu nên mới làm cậu thôi. Nhìn xuống cái lồn múp rụp đỏ ửng và hai đầu vú sưng húp cậu lại thút thít.


Quệt nước mắt, Sở Tinh gượng bước xuống giường, vừa đặt chân xuống, người cậu như bị rút hết sức lực mà ngã xuống đất. Cậu vịn bàn đứng dậy, bước từng bước nhỏ vào nhà vệ sinh. Nhìn thân thể mình trong gương đầy dấu tay, vết cắn, Sở Tinh ngại chín người, nhắm mắt nhắm mũi đánh răng thật nhanh. Bước xuống nhà chỉ có bát cháo được thư kí của hắn mua cho cậu trên bàn, cậu đành hâm nóng mà ăn qua loa.

Cả ngày ở nhà không có việc gì làm, Sở Tinh ra vườn tỉa cành, tưới hoa, nhìn trời, ngắm đất mà tương tư về Lục tiên sinh. "Không biết bây giờ ngài ấy đang làm gì nhỉ?", "Hôm nay ngài ấy có nể tình về nhà như đêm tân hôn hôm qua không?"...

Trong khi Sở Tinh đang ngẩn ngơ ở nhà thì Lục Xuyên Thời đã đi làm từ sớm, từ sáng đến giờ hắn vẫn luôn đăm chiêu suy nghĩ "Tại sao hôm qua mình lại làm với em ấy?", dù có bao nhiêu nam nữ xinh đẹp cố gắng dụ dỗ cũng không làm hắn lay động mà chỉ cần nhìn phiến môi ánh nước của Sở Tinh hắn lại muốn hôn, nhìn thấy hàng mi ướt sũng là hắn lại muốn liếm khô, ngửi đến mùi của cái lồn dâm là hắn lại như biến thành dã thú chỉ muốn bú mút bé cưng non mềm ấy?

Hắn mong chờ cả sáng để đợi người ở nhà nhắn tin hỏi han mà không thấy đâu. Bực dọc hắn trút giận lên những nhân viên khác làm mọi người cả sáng nay trong công ty đều ứa mồ hôi khi vào phòng boss. Hắn bực bội gọi thư kí vào hỏi:
"Em ấy đang làm gì?"
"Em ấy? Là ngài Sở sao?", thư kí thầm nghĩ.
"Dạ cậu ấy vẫn đang ở nhà ạ. Hình như ngài Sở khá thích khu vườn nhỏ ở nhà."

"Vậy mà không thèm để ý đến mình?", Lục Xuyên Thời khó chịu nghĩ.
"Cậu ra ngoài đi".
"Dạ".

Cả ngày hôm nay như là địa ngục với toàn bộ nhân viên ở Lục thị vậy. Lục Xuyên Thời giận cá chém thớt, bắt bẻ từng lỗi nhỏ trong các bản báo cáo khiến ai cũng không dưới 5 lần làm đi làm lại. Cuối cùng cũng được tan làm, được giải thoát rồi, mọi người thầm vui mừng. Còn Lục Xuyên Thời thì bực dọc cả ngày đang hậm hực lái xe về nhà. Hắn cũng không biết vì sao cả ngày nay tâm trạng mình lại tệ vậy, chỉ là một tin nhắn thôi mà?

Sở Tinh ở nhà cả một ngày

chỉ loanh quanh không có việc gì làm nên đến tối đã từ chối bác giúp việc nấu cơm mà tự tay vào làm. Cậu nghĩ mình sẽ chết chán mất nếu cứ ở nhà cả ngày như vậy. Vì được hưởng một chút tài nghệ từ mẹ nên cậu nấu ăn cũng khá ngon. Đang say sưa, ngân nga nấu cơm thì cậu nghe tiếng mở cửa. Đôi mắt sáng lên vội chạy ra huyền quan để ngóng chờ.
"Là Lục tiên sinh!!", cậu vui mừng nghĩ.

Vừa định mở miệng ra chào đón, cậu lại thấy tiên sinh đang nhăn nhó dường như rất khó chịu, "Là hôm nay cậu ở nhà không ngoan sao?" hay "Lục tiên sinh thấy khó chịu khi nhìn thấy mình?" cậu buồn rầu nghĩ, vừa định vẫy tay chào thì Lục Xuyên Thời đã bước qua cậu đi vào nhà tắm. Đôi tay hụt hẫng khiến cậu không biết để vào đâu, Sở Tinh bối rối vò áo, mắt nhỏ đỏ bừng tủi thân. Cậu cố gắng nấu nốt cơm rồi dọn ra bàn ngồi đợi tiên sinh, may mà hôm nay cậu nấu cơm sớm chút vì sáng ăn hơi muộn nên Lục Xuyên Thời vừa về đã có cơm ăn. Lục Xuyên Thời đi ra phòng khách không thấy Sở Tinh đâu nhưng ngửi thấy mùi đồ ăn ngào ngạt, hắn bước vào phòng ăn thấy Sở Tinh đang ngoan ngoãn đợi mình ra ăn như một bé chồng nhỏ.


"M-Mời tiên sinh ra ăn cơm ạ". Cậu rụt rè nói nhỏ.
Hắn bước đến bên bàn ăn ngồi xuống bắt đầu cầm đũa, ăn miếng đầu tiên, vị giác của hắn như bùng nổ, quá ngon. Thanh đạm mà không cầu kì, chỉ là món trứng hấp bình thường thôi mà qua tay Sở Tinh đã trở nên vô cùng ngon miệng. Đáp lại đôi mắt chăm chú mong đợi kia của cậu, hắn nói:
"Khá ngon".

Sở Tinh cong đôi mắt, vui mừng mà ăn cơm, cậu chỉ ăn nửa bát cơm đã buông đũa ngồi nhìn Lục tiên sinh. Thấy cậu ăn ít, hắn thấy khó chịu "Người đã bé rồi mà còn ăn có chút xíu vậy?". Thấy hắn nhăn mày, Sở Tinh tưởng hắn không thích bị cậu nhìn, cậu bối rối đứng lên thu dọn bát đũa. Đợi hắn ăn xong, cậu để bát đũa vào máy rửa bát rồi đi tắm. Lục Xuyên Thời cuối cùng cũng đợi được đến phần tra hỏi cuối ngày mà hắn mong chờ.

Hắn ngồi trên giường đợi Sở Tinh. Tắm xong, gương mặt cậu đỏ ửng, khóe mắt hồng hồng, đầu vai lộ ra, đầu ngón tay, ngón chân cũng bốc lên hơi nước, nhìn vô cùng mê người. Thấy cậu rụt rè đến gần, hắn kéo tay cậu lại khiến cậu chao đảo mà ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện