Vu Khiết nghe vậy liền cười phì trêu chọc chồng yêu, “Chắc cũng không lớn mấy đi?” Nhưng gã không để tâm, nói chuyện rất chắc nịch, “Chúng ta về sau càng làm càng lớn.”
Vu Khiết nghe Lục Phong nói liền cảm thấy yên tâm trong lòng, lấy tay vòng qua eo đối phương siết chặt, “Được rồi, em không giận anh nữa.
Bây giờ cũng trễ lắm rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”
Lục Phong kéo tay vợ nhỏ không cho đi, “Đợi đã, anh còn có chuyện muốn nói.” Cô đành phải đứng lại chờ gã bày trò, “Lại cái gì nữa đây?”
Lục Phong nhìn tứ phía, không thấy ai liền an tâm hắng giọng.
Vu Khiết nhíu mày, trực giác mách bảo lời thoại gã sắp thốt ra không phải thứ gì hay ho.
Quả nhiên thứ Lục Phong thốt ra toàn là lời thoại sến súa, “Từ hôm nay trở đi, anh nguyện ý biến Vu Khiết trở thành một nửa của mình, vô luận là tốt là xấu, là giàu có hay bần cùng, là bệnh tật hay khỏe mạnh đều yêu thương lẫn nhau, chỉ có cái chết mới có thể tách rời hai ta.
Đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia tay!”
Lục Phong bày tỏ rất rõ ràng, đặc biệt còn cường điệu câu cuối cùng, đây đều là vì cô ban nãy một hai muốn đuổi gã đi.
Cô xấu hổ nhảy dựng lên, tự hỏi không biết gã đã học bao lâu mới có thể nói trôi chảy như vậy?
Lục Phong tiếp tục sến súa bày tỏ, “Cho nên bé cưng à, em tin anh một lần nữa được không? Tin tưởng anh đời này sẽ ở bên em, vô luận sinh lão bệnh tử, vô luận…”
Vu Khiết cực kỳ xấu hổ ngắt lời gã, “Đừng nói… đừng nói nữa, em biết rồi.”
Lục Phong vui vẻ đút tay vào túi quần, lục lọi một hồi liền thấy túi quần trống không, “Thôi chết, nhẫn không có đem theo…”
Vu Khiết nhìn bộ dạng luống cuống của gã liền phá lên cười, tiến tới xoa đầu an ủi, “Được rồi, đừng bày trò nữa! Chúng ta về nhà thôi.”
Lục Phong ủ rũ gật đầu, nhưng chân cứ chôn chặt mãi một chỗ không chịu đi, thế là cô đành phải kéo chú chó lớn xác này về nhà.
Về tới nhà, Lục Phong không quên hỏi cô về công việc đang làm, “Em dạy cái gì?”
“Dạy mỹ thuật.”
“Mấy giờ?”
Vu Khiết ngoan ngoãn trả lời, “Tan làm xong liền tới nhà hai đứa nhóc dạy học, từ 6 giờ đến 9 giờ tối.”
Lục Phong nghe cô giải thích cũng không phàn nàn gì, chỉ hỏi thêm một câu, “Mệt lắm đúng không?”
Vu Khiết thấy gã không phản đối chuyện cô làm thêm giờ, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Dù sao đây cũng là quyết định của riêng cô, việc đi làm thêm ngoài giờ còn được chồng yêu ủng hộ khiến cô cảm thấy như được an ủi.
Vu Khiết hướng về phía gã cười ngọt lịm, “Ừm, mệt nhưng vui lắm.”
“Cuối cùng em cũng được làm những việc mà em thích, anh mừng cho em!” Lục Phong vốn biết vợ nhỏ vẫn luôn buồn vì không được học tiếp đại học, ít ra việc dạy học này có liên quan đến đam mê của cô đã từng theo đuổi, gã cũng ngại phản đối.
“Ừm, em đi dạy một cặp song sinh, hai cô nhóc rất ham học hỏi, còn chăm chỉ làm bài nữa.
Em sẽ cố gắng giúp hai em ấy đậu đại học.”
Vu Khiết được chồng yêu