Lúc Tô Uyển Ương và Tô Hinh Nhụy đang nói chuyện, bà Cận đi đến chỗ bọn họ.
Bà nhìn thấy được nét khổ sở hiện lên trong mắt Tô Uyển Ương, bà vỗ tay cô an ủi.
Bà Cận nhìn theo hướng xe của Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận rời đi với ánh mắt hàm ý.
Khi ô tô đã đi khuất tầm mắt, bà Cận cười nói: “Uyển Ương à, đi thôi! Bác tiện đường đưa hai đứa về.”
Tô Uyển Ương mỉm cười, cũng không từ chối.
“Cảm ơn bác.”
Tô Uyển Ương rủ mắt, cảm xúc của cô đã ổn định lại, cho dù Cận Tri Thận thích Giang Tiêu Tiêu thì thế nào? Chỉ cần ông bà Cận không đồng ý, chỉ cần bọn họ đứng về phía cô ta, vậy thì cô ta giành được phần thắng lớn hơn.
Nghĩ vậy, Tô Uyển Ương mỉm cười theo nhóm bà Cận rời đi.
Ở một bên khác, Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu về đến dưới nhà, anh nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay đừng đi làm nữa, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn anh đưa tôi về.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nói lời cảm ơn anh rồi đi lên nhà.
Cận Tri Thận đến công ty chưa được bao lâu thì Cận Tri Dực cũng đến.
Trong văn phòng, Cận Tri Thận hỏi em trai mình: “Chuyện tối qua anh bảo chú đi điều tra, kết quả thế nào rồi?”
“Anh à, anh đoán đúng rồi đấy, quả thật Tô Hinh Nhụy nói dối.”
Sắc mặt Cận Tri Thận hơi cứng lại, nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm.
Dù sao từ buổi tối hôm qua cũng có thể thấy được, tuy rằng Tô Hinh Nhụy tỏ ra như không có việc gì xảy ra nhưng Cận Tri Thận vẫn phát hiện ra cô ta căng thẳng, vì thế sau khi ra ngoài anh mới bảo Cận Tri Dực đi kiểm tra.
Đúng như dự đoán, chuyện này có liên quan đến cô ta.
Cận Tri Dực nói tiếp: “Em đi tra xét tiếp thì biết được người bạn mà cô ta nói ấy, thật ra đã có người mình thích từ lâu rồi chứ không phải tên Lý Mộ tối hôm qua. Em xem camera giám sát, đúng là tối qua cô ta tìm đến Lý Mộ ở cửa nhà vệ sinh, lúc đó hai chị em nhà họ Tô đứng trên boong tàu tầng ba quan sát chị dâu, rõ ràng là Lý Mộ bị Tô Hinh Nhụy bảo đi tìm chị dâu.”
Nghe vậy, Cận Tri Thận khẽ mím môi rồi hỏi: “Tô Uyển Ương có liên quan gì đến chuyện này không?”
“Cái này thì em không biết, nhưng chắc hẳn cũng phải dính dáng chút ít! Anh à, làm sao đây? Chẳng lẽ cứ bỏ qua cho Tô Hinh Nhụy như thế à?”
Đương nhiên là không thể ra tay đối phó nhà họ Tô, Cận Tri Thận nói: “Còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, chi bằng dạy dỗ cô ta một chút. Việc này giao cho chú đi làm, thuận tiện trông chừng cô ta, đừng để cô ta ra tay với Giang Tiêu Tiêu lần nữa.”
“Em biết rồi, anh.” Cận Tri Dực gật đầu, đề tài này kết thúc ở đây. Sau đó anh ta nhìn anh trai mình với anh mắt mờ ám: “Anh à, tối hôm qua anh và chị dâu… hai người phát triển đến mức nào rồi? Không đúng, em nói này, hai người muốn làm gì đó thì cũng không thể làm trước mặt Tiểu Bảo được đâu đấy! Sau này nhớ đưa Tiểu Bảo cho em chăm trước đấy nhé.”
Cận Tri Thận lặng lẽ nhìn anh ta, rồi nói: “Tối qua cô ấy sốt, anh ở lại phòng chăm sóc cô ấy.
“Thế thôi à?”
“Không thì sao nữa?”
Cận Tri Dực: “…”
Thì ra bọn họ đều cả nghĩ quá rồi! Nhưng mà hình ảnh sáng nay rất khó để khiến người khác không liên tưởng, Cận Tri Dực nhớ lại lời bà Cận nói ban sáng, không kìm lòng được mà nói: “Dù thể nào thì có vẻ như ba mẹ cũng không mấy tán thành anh và chị dâu ở bên nhau đâu!”
Cận Tri Thận rủ mắt, nói: “Anh sẽ nghĩ cách để ba mẹ đồng ý.”
Cận Tri Dực suy nghĩ, nhất thời cảm thấy mình lo lắng quá rồi, nếu anh của anh ta muốn kết