Giang Tiêu Tiêu vừa nhìn Cận Tri Thận bằng ánh mắt cảnh giác vừa nói: “Sao… sao anh lại ở đây?”
Cận Tri Thận tiến lại gần Giang Tiêu Tiêu, giọng nam trầm khàn cuốn hút vang lên.
“Tôi muốn hỏi em tại sao lại giá vờ không quen biết tôi? Tại sao lại không tới tập đoàn Cận thị bàn chuyện hợp tác? Tại sao em biết tập đoàn Cận thị không dành không gian quảng cáo cho em?”
“Chúng ta vốn không thân mấy, còn chuyện quảng cáo thì… tôi không muốn làm phiền anh.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần khiến Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hơi mất tự nhiên, bèn lùi về sau một bước.
Khi nghe thấy hai tiếng “không thân”, Cận Tri Thận hơi híp mắt, đồng thời mím môi hỏi: “Giờ thì sao?”
Anh nói xong liền cúi đầu, giữ gáy Giang Tiêu Tiêu rồi lập tức hôn cô.
Nụ hôn đột ngột khiến Giang Tiêu Tiêu không kịp trở tay, cô trợn tròn mắt, trong đầu nổ ầm ầm. Nơi này… là nhà vệ sinh đó!
Cô không ngờ người đàn ông này lại hôn cô vào lúc này.
Giang Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, cuống quýt muốn đẩy Cận Tri Thận ra nhưng anh vòng tay ôm eo cô, vây cô trong lòng mình.
Răng môi quấn quít, nụ hôn này không dịu dàng như những lần trước mà mang ý trừng phạt.
Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Cận Tri Thận mới từ từ buông cô ra.
Giang Tiêu Tiêu hít thở không khí trong lành, vẻ mặt đầy tức giận. Vậy mà cô chưa kịp nói, Cận Tri Thận đã mở lời trước: “Đừng giả vờ không quen tôi, nếu không lần sau tôi cũng không biết mình sẽ làm gì để chúng ta trở nên thân quen hơn đâu.”
Có trời mới biết Cận Tri Thận khó chịu nhường nào khi nhìn thấy cô dùng bữa với người đàn ông khác, mà chủ yếu là người đàn ông kia còn tơ tưởng Giang Tiêu Tiêu, hơn nữa Giang Tiêu Tiêu còn vờ như hai người không quen biết trước mặt anh ta.
Đây là lần đầu tiên trong đời Cận Tri Thận nếm trải cảm giác ghen tuông.
Anh cưỡng hôn mình mà còn hùng hồn như vậy, thật sự khiến Giang Tiêu Tiêu muốn nổi điên luôn. Thế nhưng người đàn ông trước mặt hoàn toàn không cho cô cơ hội nổi giận, anh xoa đầu cô nói: “Về thôi! Tối nay tôi đến tìm em.”
Cận Tri Thận vừa mới sải bước đã dừng lại, sau đó anh xoay người, cong môi nở nụ cười rồi lên tiếng: “À đúng rồi, cảm ơn em tối qua đã cho tôi ở lại, cùng với canh giải rượu và bữa ăn sáng nay nữa. Sau này em không cần dậy sớm như vậy đâu, tôi có thể đưa em đến công ty mà.”
Nói xong Cận Tri Thận vui vẻ rời đi.
Giang Tiêu Tiêu đứng chết trân tại chỗ, nghe anh nói vậy cô suýt phát điên luôn.
Không có sau này, nếu còn có lần sau, cô sẽ không bao giờ cho Cận Tri Thận ở lại nữa! Giang Tiêu Tiêu gào thét trong lòng.
Giang Tiêu Tiêu nhìn theo bóng lưng người đàn ông biến mất cuối hành lang, vẻ mặt bực bội ban đầu dần trở nên ảm đạm.
Tại sao mỗi lần cô cố gắng rời xa anh, anh lại ra sức tiến lại gần cô.
Mà lần nào cô cũng không thể chống cự, không thể từ chối.
Cận Tri Thận, anh đừng lại gần em nữa có được không…
Giang Tiêu Tiêu thở dài, mãi lâu sau cô mới bình tĩnh, trở lại nhà hàng.
Cận Tri Thận vừa ăn vừa trò chuyện với Lục Tranh phía đối diện, cả hai đều đẹp trai, thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong nhà hàng.
Giang Tiêu Tiêu bước tới chỗ họ trong ánh mắt hâm mộ của mọi người. Vừa nghĩ tới chuyện vừa nãy, cô lại bất giác đỏ mặt.
Lục Tranh trông thấy cô liền quan tâm hỏi han: “Tiêu Tiêu, em sao thế? Trông sắc mặt em không tốt lắm.”
Cận Tri Thận cũng nhìn Giang Tiêu Tiêu, khóe miệng cong lên nở nụ cười như có như không. Cô bé này dễ ngượng thật đấy, mãi mà vẫn chưa trở lại bình thường.
Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu có vẻ chột dạ, cô mỉm cười đáp: “Không sao đâu, em