Tuy nhiên, mặc dù Lam thị và Giang thị vẫn trụ được song danh tiếng không còn tốt như trước, thiệt hại nặng nề. Cho nên bây giờ trông thấy Cận Tri Thận, bọn họ đâu dám xông lên chọc giận anh.
Giang Tình Tình càng giận hơn, cô ta cứ tưởng Giang Tiêu Tiêu bị đá rồi, kết quả người bẽ mặt lại là mình. . Ngôn Tình Sắc
Sắc mặt cô ta tối sầm, dựa vào đâu mà trong thời gian này mình phải chịu đủ lời đàm tiểu, nhất là đám chị em xung quanh đều nói cô ta là kẻ thứ ba, không muốn tiếp xúc với cô ta nữa.
Còn Giang Tiêu Tiêu thì sao? Cô ta sống yên bình như vậy, còn qua lại với Cận Tri Thận nữa.
Giang Tình Tình nghiến răng, cô ta không tin! Sớm muộn gì Cận Tri Thận cũng chán Giang Tiêu Tiêu, cuối cùng sẽ có một ngày mình trả lại tất cả những ấm ức và nỗi sỉ nhục phải chịu trong mấy tháng nay.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Giang Tiêu Tiêu hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
“Đúng lúc đi ngang qua.”
Giang Tiêu Tiêu: “..”
Bọn họ không chỉ tình cờ gặp nhau ở nhà hàng mà còn đúng lúc gặp ở bệnh viện, làm sao Giang Tiêu Tiêu có thể tin được chứ! Chỉ có mình Tô San biết cô đến bệnh viện, lẽ nào Tô San nói cho Cận Tri Thận? Nhưng mà Tô San và Cận Tri Thận không hề quen biết mà! Tại sao cô ấy phải nói cho Cận Tri Thận biết? Cô đang chìm trong nghi hoặc thì giọng nói của Cận Tri Thận vang lên.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn nhé!”
Giang Tiêu Tiêu sực tỉnh, trong mắt lóe lên tia sáng. Cô thoáng khựng lại rồi trả lời rất lạnh nhạt: “Thôi, tôi hơi mệt. Anh đi đi, tôi về trước đây.”
Cận Tri Thận cũng không ép cô mà chỉ mấp máy môi nói: “Tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi tự về được.”
Cận Tri Thận nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó mím môi hỏi: “Em sao thế? Không vui à?”
Lẽ nào cô vẫn giận chuyện mình cưỡng hôn cô hồi trưa?
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, dường như cô đã hạ quyết tâm: “Cận Tri Thận, sau này chúng ta xem nhau là bạn bè bình thường thôi. Cảm ơn anh trước đây đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng bây giờ tôi không muốn làm phiền anh nữa. Vả lại.. tôi có người thương rồi.”
Lúc ra khỏi bệnh viện Giang Tiêu Tiêu mới muốn nói ra những lời này.
Thật sự là cô và Cận Tri Thận không thể cứ tiếp tục như thế này được nữa.
Cô vừa dứt lời, Cận Tri Thận lập tức đanh mặt lại, vừa nhìn chằm chằm cổ vừa hỏi: “Là ai?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy lửa giận ngùn ngụt trong mắt anh nhưng vẫn dốc hết can đảm trả lời: “Dù người đó là ai cũng không phải anh. Cận Tri Thận, tôi biết rõ khoảng cách giữa hai chúng ta nên sẽ không mơ ước viển vông.
Trước đây tôi qua lại với anh cũng chỉ vì Tiểu Bảo… Nhưng không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Vì vậy tôi hy vọng anh có thể tôn trọng tôi. Cận Tri Thận, sau này chúng ta giữ khoảng cách thì hơn!”
Sau khi nói xong, Giang Tiêu Tiêu không dám nhìn vào mắt Cận Tri Thận mà lập tức đi ra cổng bệnh viện.
Cận Tri Thận đứng sững tại chỗ ngẫm lại câu nói của cô.
Giữ khoảng cách ư, tại sao chứ? Lẽ nào cô thật sự không thích mình? Hay nói chính xác hơn là cô thích người khác thật rồi, người đó là ai? Là Lục Tranh?
Chẳng trách mấy hôm nay cô cứ cố ý lẩn tránh mình, không trả lời tin nhắn của mình, không muốn tới công ty tìm mình, lại còn về sớm…
Cận Tri Thận cúi gằm, lần đầu tiên anh cảm thấy mất phương hướng, thậm chí anh không dám đuổi theo Giang Tiêu Tiêu vì đuổi kịp cô rồi thì anh nên nói gì đây…
Anh chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự tuyệt vọng. Thì ra đây là cảm giác lần đầu tiên bị từ chối.
Sao Giang Tiêu Tiêu lại không khó chịu chứ, vành mắt cô đỏ