Sau khi Giang Tiêu Tiêu đi ra công ty, một chiếc xe Maybach màu đen dừng trước cửa.
Tức thì nhịp tim cô trở nên dồn dập. Cửa sổ cạnh ghế lái hạ xuống, để lộ gương mặt yêu nghiệt của Cận Tri Dực.
“Chào cô Giang.” Anh ta cất lời chào rồi mở cửa xuống xe.
Cô còn tưởng là Cận Tri Thận tới cơ! Giang Tiêu Tiêu thở hắt ra, thầm mắng mình kém cỏi, cần gì phải phản ứng mạnh như vậy.
Cô bước đến hỏi: “Chào cậu hai, sao anh lại tới đây?”
“Tất nhiên là tôi tới tìm cô rồi! Đi nào, cùng đi ăn một bữa nhé!”
Ăn cơm hả? Giang Tiêu Tiêu chợt lúng túng: “Tôi không đi đâu cậu hai.”
Ít nhiều gì Giang Tiêu Tiêu cũng đoán được mục đích Cận Tri Dực đến tìm mình.
“Cô chẳng nể mặt tôi gì cả! Trước đây tôi giúp cô rất nhiều mà, đi nha đi nha đi nha!”
Nói xong, Cận Tri Dực không cho Giang Tiêu Tiêu từ chối mà đẩy cô vào xe luôn.
Giang Tiêu Tiêu ngồi trên xe nhìn thẳng vào gương mặt Cận Tri Dực nói: “Nếu cậu hai đến tìm tôi vì chuyện của anh trai anh thì không cần đâu.”
Cô đã quyết tâm không qua lại với hai người họ nữa.
Cận Tri Dực quay sang nhìn cô với vẻ khó hiểu, đồng thời nói rất nghiêm túc: “Liên quan gì đến anh tôi! Tôi chỉ muốn hẹn cô thôi mà! Nói thế nào thì hai ta cũng được xem là bạn đúng không! Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không nhắc đến anh tôi trong bữa cơm này!”
Nghe Cận Tri Dực nói vậy, Giang Tiêu Tiêu bỗng cảm thấy tội lỗi, quả thật trước đây anh ta đã giúp cô rất nhiều. Tóm lại, nếu anh ta không tìm cô vì Cận Tri Thận thì cô yên tâm rồi.
Cận Tri Dực thấy Giang Tiêu Tiêu không nói thêm mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lấp liếm được.
Xe đi thẳng tới một nhà hàng Pháp sang trọng, không gian ở đây vừa tao nhã vừa yên tĩnh, Cận Tri Dực dẫn Giang Tiêu Tiêu tới vị trí đã đặt trước.
Cận Tri Dực đã đặt rất nhiều món, lại gọi thêm một chai rượu có nồng độ cao. Giang Tiêu Tiêu không biết điều này, song cô đã từ chối ngay khi thấy Cận Tri Dực rót rượu cho mình: “Không cần đâu cậu hai, tôi không uống rượu.”
Cận Tri Dực phớt lờ, vẫn tiếp tục rót rượu, anh ta nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Uống một tẹo thôi mà, vả lại nồng độ không cao, không sao đâu.”
Cuối cùng, Giang Tiêu Tiêu không nói nữa.
Cận Tri Dực tìm đề tài nói chuyện trong lúc chờ món.
“Cô Giang này, công việc của cô bận lắm à?”
“Hả?” Giang Tiêu Tiêu sửng sốt giây lát rồi lắc đầu: “Không bận! Sao thế ạ? Cậu hai hỏi vấn đề này làm gì?”
“Không bận thì tốt! Tôi chỉ muốn nói là nếu cô bận thì phải giữ gìn sức khỏe, đừng có bận rộn từ sáng tới giờ, chẳng màng cơm nước như anh trai tôi.”
Nghe anh ta nói vậy, Giang Tiêu Tiêu khẽ chớp mắt, lòng rối bời. Cô chỉ uống nước chứ không lên tiếng, rồi lại thấy Cận Tri Dực hỏi tiếp: “Bình thường cô Giang có hút thuốc không?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ta đầy nghi hoặc: “Tôi không hút.”
Sao đang yên đang lành lại hỏi cô vấn đề này làm gì.
Cận Tri Dực gật đầu, giọng nói vẫn thong dong hệt như mới rồi: “Không hút thì tốt! Cô có biết không, chẳng biết tại sao hôm nay anh tôi hút thuốc quá chừng luôn. Thuốc lá rất có hại cho sức khỏe, tôi đã khuyên hết lời mà anh ấy cứ bỏ ngoài tai, haiz!”
Giang Tiêu Tiêu: “…”
Anh hút thuốc và vùi đầu vào công việc là vì mình sao?
“À đúng rồi cô Giang, anh ấy…”
Giang Tiêu Tiêu ngắt lời anh ta: “Cậu hai à, chẳng phải anh đã nói là không nhắc tới anh trai anh sao?”
Cận Tri Dực cười gượng: “Tôi chỉ tán dóc thôi mà!”
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, Cận Tri Dực nâng ly rượu trên bàn và nói: “Cô Giang, uống một ly nào!”
Ban đầu Giang Tiêu Tiêu không định uống rượu, nhưng mấy câu nói