Buổi tối trước ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, Giang Tiêu Tiêu tan làm về nhà sớm.
Cô nhìn căn nhà trống rỗng, ánh mắt bỗng ảm đạm, không biết vì sao mỗi khi yên tĩnh là cô lại nhớ đến Cận Tri Thận.
Cuộc sống yên bình mấy ngày nay làm cô cảm thấy vừa an nhàn vừa khó chịu, giống như Cận Tri Thận và Tiểu Bảo đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô, chẳng lẽ họ sẽ không bao giờ quay lại thật sao?
Rõ ràng là chính tay cô đã đẩy anh đi nhưng giờ đây lòng cô lại rối bời.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên. Mỗi khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Giang Tiêu Tiêu đều bất giác cho rằng Tiểu Bảo hoặc Cận Tri Thận gọi đến.
Nhưng không phải, người đó là Lục Tranh. Giang Tiêu Tiêu chớp mắt, lấy lại tinh thần rồi bắt máy.
“Chào anh Lục.”
“Tiêu Tiêu, ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập trường, em đừng quên đấy! À đúng rồi, nhà em đâu, mai anh qua đón em nhé?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Không cần đâu anh Lục, mai anh còn phải diễn thuyết mà, hẳn là phải chuẩn bị rất nhiều thứ! Em tự đi được rồi, đến lúc đó mình gặp nhau ở hội trường”
“Ok, vậy em nghỉ ngơi sớm đi, đến trường thì nhắn tin cho anh.”
“Vâng.”
Hai người cúp máy, vẻ mặt của Lục Tranh ở đầu bên kia điện thoại rất dịu dàng.
Sau khi tốt nghiệp, Lục Tranh từng mơ thấy mình được gặp lại Giang Tiêu Tiêu rất nhiều lần nhưng tới khi tỉnh giấc lại cảm thấy trống rỗng. Anh ấy vẫn luôn cho rằng cô và Lam Quân Hạo đang sống rất hạnh phúc.
Lục Tranh không ngờ có một ngày họ gặp lại nhau, hơn nữa Giang Tiêu Tiêu vẫn còn độc thân, anh ấy phải nắm chắc cơ hội lần này.
Chiều hôm sau, Giang Tiêu Tiêu đến Đại học J.
Cổng trường rộn rã, rất nhiều câu lạc bộ tụ tập bên ngoài bày sạp bán đủ loại đồ ăn vặt, bên hội trường ba giờ mới bắt đầu diễn thuyết, trường mở cửa cho người ngoài vào nên rất đông đúc, có thể nói là cực kỳ hoành tráng.
Giang Tiêu Tiêu cảm thán, lúc trước khi cô đang học ở trường, đại học J cũng từng tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường nhưng quy mô không lớn như thế này.
Giang Tiêu Tiêu vào trường rồi gửi tin nhắn cho Lục Tranh, sau đó đi dạo trong khuôn viên trường.
Nhìn những gốc cây ngọn cỏ quen thuộc, ánh mắt cô sáng long lanh. Giang Tiêu Tiêu chợt nhớ về thời đại học, khi đó cô không có nhiều bạn bè, về sau bạn thân duy nhất của cô cũng ra nước ngoài, vài năm rồi chưa thấy về, thỉnh thoảng hai người mới liên lạc với nhau nhưng đến bây giờ đã hoàn toàn mất liên lạc.
Giang Tiêu Tiêu đi loanh quanh đến khu phòng học và sân thể dục, trên đường gặp rất nhiều cặp đôi mặc đồng phục nắm tay nhau vừa đi vừa nói cười vui vẻ, khiến người khác hâm mộ không thôi.
Giang Tiêu Tiêu bỗng hoảng hốt, dường như cô nhìn thấy mình của ngày xưa. net
Khi đó, mình và Lam Quân Hạo đi đâu cũng có đôi có cặp, họ cùng nhau đến lớp, cùng đi học, cùng ăn và cùng về nhà… Lam Quân Hạo đối xử với cô rất tốt, cực kỳ chiều chuộng cô, ngày nào hai người cũng quấn quýt lấy nhau.
Hồi ấy Lam Quân Hạo là hotboy của Khoa Quản lý, được rất nhiều nữ sinh yêu mến, cho nên mọi người đều hâm mộ cô.
Nhưng Giang Tiêu Tiêu cũng xuất sắc về mọi mặt, hai người là thanh mai trúc mã, lại có hôn ước, rất nhiều người khen bọn họ là cặp trai tài gái sắc do trời đất tạo nên.
Cô cũng từng ngây thơ cho rằng mình và Lam Quân Hạo sẽ có một kết thúc đẹp nhưng cuối cùng… Chính Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình đã bắt tay với nhau đẩy cô xuống vực sâu.
Cuối cùng, những người đã từng hâm mộ cô nay lại mỉa mai giễu cợt…
Những cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong tâm trí cô. Nghĩ đến Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình, Giang Tiêu Tiêu nhếch môi nở nụ cười châm chọc. Cô đứng ngẩn ngơ ở đó, không biết đã suy nghĩ bao lâu.
Cùng lúc đó, ở cửa sau trường,