Đã có đối tượng kết hôn Nghe thấy vậy, cả ba người trong phòng đều ngây người.
“Nữ?” Cận Tri Dực là người đầu tiên tỉnh táo lại, vẻ mặt vô cùng kích động: “Anh anh anh… Có phải người lúc trước anh từng nhắc đến không?”
“Người nào?”
Ông Cận là người thứ hai hoàn hồn, nhìn chằm chằm con trai bằng ánh mắt sắc bén.
Cận Tri Dực hăng hái trả lời: “Là một người phụ nữ, lúc trước anh còn bảo có thể sẽ kết hôn với người ta.”
“Kết hôn?”
Bà Cận cũng định thần lại, không tài nào tin nổi: “Con có đối tượng kết hôn rồi hả?
Là ai vậy? Con gái nhà ai? Bao nhiêu tuổi?
Có xinh không? Gia cảnh thế nào?”
Một loạt các câu hỏi ập đến khiến đầu Cận Tri Thận đau như búa bổ.
“Mẹ à, mọi người bình tĩnh trước đã được không?”
“Được, chúng ta bình tĩnh, nhưng… Con phải nói cho chúng ta biết chuyện là thế nào!”
Bà Cận tỏ vẻ nghiêm túc, rõ ràng là bà không tin thằng lớn nhà mình có đối tượng kết hôn.
Ai chả biết thằng ranh này cực kỳ ghét phụ nữ, trước kia hễ trông thấy phụ nữ là nó đều tránh xa.
Thường ngày bà cũng hay giục con trai đi xem mắt, nhưng lần nào nó cũng ứng phó qua loa cho xong chuyện.
Khiến bà nghi ngờ con trai mình thích đàn ông!
Thật không ngờ bọn họ mới ra nước ngoài vài ngày đã có một người phụ nữ xuất hiện.
Vốn dĩ Cận Tri Thận không muốn nói nhiều, nhưng thấy ba mẹ tỏ vẻ muốn gặng hỏi đến cùng, anh cũng đành bó tay. Sau khi dẫn hai người vào nhà, anh mới giải thích ngắn gọn: “Thứ nhất, con chưa nói mình có đối tượng kết hôn. Con chỉ đưa ra giả thiết thôi, nhưng Tri Dực tự suy nghĩ lung tung tưởng tượng vớ vẩn. Thứ hai, đúng là có một cô gái như vậy, Tiểu Bảo không bài xích mà trái lại còn rất thích cô ấy. Trước mắt con đang tiếp xúc với cô ấy, nhưng chuyện chưa đâu vào đâu cả”
Nghe xong, đôi vợ chồng già hơi thất vọng nhưng không hề nản lòng: “Vậy con thì sao, có thích người ta không?”
Cận Tri Thận nhíu mày, dường như cảm thấy hơi bỡ ngỡ trước từ “thích” này. Anh do dự hồi lâu mới đưa ra một đáp án an toàn: “Không ghét.”
“Vậy là thích rồi!” Cận Tri Dực ở bên cạnh nói leo.
Anh ta vừa dứt lời đã bị anh trai lườm.
Ông Cận khá lý trí, lên tiếng hỏi: “Cô ta có đáng tin không? Hai đứa quen nhau bao lâu?”
“Mấy… tháng.” Cận Tri Thận hơi ngập ngừng.
Ông Cận nhíu mày, ánh mắt uy nghiêm, giọng điệu nặng nề: “Mới quen mấy tháng mà con đã yên tâm giao Tiểu Bảo cho cô †a, nhỡ đâu người ta có ý xấu thì sao? Con đừng quên chuyện mấy năm trước! Nếu chẳng may Tiểu Bảo lại bị tổn thương lần nữa thì ba tuyệt đối không tha cho con!”
Bà Gận cũng tán thành: “Đúng thế! Tri Thận à, con có người mình thích tất nhiên là chuyện tốt, nhưng ba mẹ chưa gặp mặt mà con đã giao Tiểu Bảo cho người ta, như vậy không ổn đâu, con mau dẫn cục cưng về đi. Sau đó lựa thời gian dẫn cô bé kia về đây cho ba mẹ xem thử”
Cận Tri Thận càng nhức đầu hơn.
Mới đó mà đã tiến tới giai đoạn gặp người lớn rồi, xem như anh giải thích cũng bằng không.
Cận Tri Dực vừa thấy dáng vẻ kia của anh trai là biết sự việc không hề đơn giản, anh †a tinh ý nói: “Ba, mẹ, hai người yên lặng một lát đã. Với mắt nhìn người và năng lực làm việc của anh trai con mà ba mẹ còn lo.
lắng sao?