Bà Cận thở dài, bà nghĩ mãi mà không hiểu nổi tại sao Cận Tri Thận lại thích Giang Tiêu Tiêu, lai lịch của cô gái này quá phức tạp.
“Mẹ à, tại sao mẹ lại có thành kiến với cô Giang như vậy! Mặc dù gia cảnh cô ấy không bằng chị Uyển Ương, nhưng người ta cũng có ưu điểm mà.”
Bà Cận cười khẩy: “Cô ta thì có ưu điểm gì?”
Hễ trông thấy Giang Tiêu Tiêu là bà lại thấy bực mình, lại còn nói một đằng làm một nẻo nữa chứ. . ngôn tình ngược
Cận Tri Dực đáp: “Nhiều lắm, ví dụ như chân thành này, cố gắng này, cầu tiến này! Mẹ cũng thấy rồi đấy, mẹ con cô ấy bị nhà họ Giang đuổi đi, mẹ cô ấy còn bị bệnh, bao năm qua co Giang một mình gánh vác tất cả, vừa chăm sóc mẹ vừa hoàn thành việc học dưới sự chèn ép của nhà họ Giang. Nếu là người khác thì chắc chắn không làm được như vậy đâu.”
“Hơn nữa, mẹ ngẫm lại mà xem! Người nhà họ Giang và người nhà họ Lam ghét cô Giang như vậy, tất nhiên sẽ bôi nhọ cô ấy trước mặt chúng ta khiến chúng ta hiểu lầm cô ấy, mẹ không thể tin lời nói từ một phía được! Phải tự mình cảm nhận mới phát hiện điểm tốt của cô ấy!”
Bà Cận thoáng do dự, nói vậy cũng đúng. Nói thật là cảnh ngộ của Giang Tiêu Tiêu khiến người ta đau lòng, thế nhưng điều này không phải lý do giúp cô gái này và Cận Tri Thận ở bên nhau.
Bà Cận vẫn cho rằng quá khứ của Giang Tiêu Tiêu quá phức tạp.
“Mẹ à, điều quan trọng là Tiểu Bảo thích cô ấy, anh con cũng thích cô ấy. Trước đây bố mẹ cũng thấy rồi đấy, hễ có người phụ nữ nào tiếp cận anh con là anh ấy né ra ngay đúng không? Cả Tiểu Bảo nữa, trước đây Tiểu Bảo không thích nói chuyện, nhưng kể từ khi gặp cô Giang, thằng bé ngày càng cởi mở.”
Cận Tri Dực quan sát sắc mặt ba mẹ mình, biết là biết có hiệu quả, vì vậy anh ta tiếp tục khuyên nhủ: “Trước giờ con chưa từng thấy anh con đối tốt với ai như vậy! Nếu ba mẹ muốn thấy anh con lẻ loi cả đời thì con cũng không có ý kiến.”
Ba Bà Cận thoáng do dự, đúng là bọn họ không nhúng tay vào chuyện này được. Cuối cùng bà hậm hực nói: “Được được được, mẹ mặc kệ đấy!”
Nói rồi bà ra khỏi phòng khách, ba Cận cũng lặng thinh không nói gì.
Cận Tri Dực đứng phía sau, khẽ cong môi cười cười: “Mẹ ơi, dù có mặc kệ anh con nhưng vẫn phải quan tâm con chứ! Con sắp chết đói rồi, bao giờ mới được ăn cơm thế ạ!”
Ba mẹ cũng thật là, có chuyện gì thì ăn cơm xong rồi nói không được sao, bây giờ anh trai giận đến nỗi chẳng buồn cơm nước đã đi luôn rồi kìa.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, có khi anh mình đi tìm chị dâu cũng nên.
Về phía Cận Tri Thận, sau khi ra khỏi phòng sách, anh lập tức lái xe đi mất.
Xe chạy lòng vòng không mục đích một lúc, cuối cùng Cận Tri Thận cũng dần bình tĩnh lại.
Anh chợt nhớ dạo trước Giang Tiêu Tiêu luôn lẩn tránh anh và Tiểu Bảo, còn nói là muốn cắt đứt quan hệ với anh. Từ đầu tới cuối cô không chịu cho anh biết nguyên nhân là do mẹ anh tìm cô nói chuyện.
Có lẽ lúc đó cô đã cực kỳ đau lòng!
Cận Tri Thận dừng xe ven đường, sau đó châm một điếu thuốc, tự trách mình tại sao không điều tra rõ nguyên nhân sớm hơn để cô khỏi phải chịu ấm ức lâu như vậy.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cận Tri Thận ngẫm nghĩ chốc lát rồi dập thuốc, cuối cùng quay đầu xe đi đến nhà Giang Tiêu Tiêu.
Lúc này Giang Tiêu Tiêu vừa nấu cơm xong, cô đang định dùng bữa thì nghe thấy tiếng chuông cửa, bèn đứng dậy đi mở cửa. Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị người bên ngoài ôm chầm lấy.
Giang Tiêu Tiêu giật mình, ngay sau đó cô ngửi thấy mùi hương