Trước giờ Tô Uyển Ương luôn thuộc phái hành động, dù sao bây giờ mọi chuyện đã thoát khỏi phạm vi khống chế của cô ta, Bà Cận cũng bó tay hết cách, cô ta chỉ đành tự tìm cách ngăn cản Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận ở bên nhau.
Cô ta không biết một năm kia Giang Tiêu Tiêu đã xảy ra chuyện gì, mà muốn điều tra thì phải cần thời gian, nhỡ đâu không điều tra được chuyện gì hữu ích thì đúng là uổng công chờ đợi.
Vì vậy, cô ta lại hỏi trợ lý tình hình nhà họ Lam. Trợ lý cũng đã điều tra nhà họ Lam nên trả lời ngay: “Thưa cô chủ, có vẻ như người nhà họ Lam vẫn luôn muốn hợp tác với chúng ta, trước đây bọn họ đã tìm tới Tô thị nhưng chủ tịch không đồng ý gặp bọn họ.”
Nghe vậy, Tô Uyển Ương hơi híp mắt lại, cả nhà họ Giang lẫn nhà họ Lam đều hận Giang Tiêu Tiêu thấu xương, không chừng bọn họ cũng biết Giang Tiêu Tiêu đã gặp chuyện gì trong một năm kia. Tô Uyển Ương dặn dò: “Đi thăm dò hành tung của Lam Quân Hạo trong thời gian gần đây.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
Đêm hôm ấy, trong một căn phòng lớn tại câu lạc bộ Đế Tôn đang tổ chức một buổi liên hoan tầm cỡ.
Tất cả những người có mặt ở đây đều là cậu ấm cô chiêu.
Lam Quân Hạo cũng tới tham dự với mục đích kết bạn để mở rộng mạng lưới quan hệ, suy cho cùng thì bây giờ Lam thị không còn được như trước.
Đúng lúc này có hai người đi vào cửa, mọi người lập tức nhìn sang, người tổ chức bữa tiệc là cậu chủ nhà họ Vương vội vàng bước tới tiếp đón.
“Ồ, chào cô Tô, không ngờ tôi có thể mời cô tới tham dự.”
Tô Uyển Ương mỉm cười, đi vào phòng cùng Tô Hinh Nhụy.
Cô ta mặc áo sơ mi trắng phối với quần bò, xách chiếc túi LV mẫu mới nhất, cả người toát lên khí chất của con gái nhà danh giá.
Sau khi hai người vào phòng, mọi người nhao nhao tới chào hỏi, rất nhiều cậu ấm nhà giàu nhìn Tô Uyển Ương với ánh mắt si mê, cô ta tựa như vầng trăng sáng được muốn vì sao vây quanh.
Lam Quân Hạo cũng chú ý tới cô ta. Bởi vì hạng mục lúc trước tổn thất nặng nề, hiện giờ nhà họ Lam đang thiếu vốn lưu động, cho nên anh ta vẫn luôn muốn lôi kéo đầu tư, nếu như có thể hợp tác với thế gia vọng tộc như nhà họ Tô thì tốt hơn cả.
Nhưng ở đây có nhiều người như vậy… mình khó mà bắt chuyện với Tô Uyển Ương. Vả lại, cô ta sẽ hợp tác với nhà họ Lam ư?
Trong lúc đang suy tư, Lam Quân Hạo nghe thấy có người hỏi: “Uyển Ương, nghe nói cô và chủ tịch Cận sắp có tin vui, không biết chuyện này có thật không?”
Tô Uyển Ương nở nụ cười thản nhiên, thong dong trả lời: “Người lớn trong nhà thuận miệng nói vậy thôi, không thể coi là thật được.”
Câu này rất hàm súc khiến người nghe hiểu theo một nghĩa khác.
Người lớn đã ngầm chấp nhận thì chắc chắn đã quyết định rồi.
Bỗng chốc mọi người nhìn Tô Uyển Ương bằng ánh mắt khác trước, cô chủ Tô có thể giữ chặt cậu cả nhà họ Cận đúng là có bản lĩnh, nếu nhà họ Tô và nhà họ Cận làm thông gia thì địa vị của hai gia đình không ai sánh bằng nữa rồi!
Có vô số người kích động muốn làm quen với Tô Uyển Ương nhân dịp liên hoan lần này, xung quanh còn có người nói: “Trước đây tôi định theo đuổi cô Tô đấy! Không ngờ hoa đã có chủ rồi, chậc chậc, thật đau lòng!”
Mọi người quanh đó cười nhạo cậu công tử bột này: “Anh muốn cướp người phụ nữ của chủ tịch Cận cơ à, có giỏi thì cướp đi!”
“Không phải tôi nói nha!”
Mọi người vừa tiệc tùng vừa cười nói vui vẻ, Tô Uyển Ương cũng giữ nụ cười trên môi, cô ta thích cảm giác mọi người cảm thấy mình và Cận Tri Thận là một đôi trời sinh.
Trong khi đó, Lam Quân Hạo lại không hiểu gì hết, chẳng phải Cận Tri Thận rất để ý tới Giang Tiêu Tiêu hay sao? Mấy ngày trước nhà