Nghe Hàn Tĩnh sỉ nhục mình, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu tối lại, cô biết hiện giờ Hàn Tĩnh rất khó chịu, nhưng cô cũng chẳng dễ bắt nạt.
Giang Tiêu Tiêu khẽ nở nụ cười, nói: “Ai quy định giành được dự án rồi thì không thể liên hệ với khách hàng nữa? Hàn Tĩnh, tôi thành công ký được dự án này bằng chính thực lực mình, cô không có bản lĩnh ấy thì thôi chứ đừng nghĩ xấu cho người khác như thế.”
Nói xong, Giang Tiêu Tiêu cũng không cần tài liệu nữa mà trực tiếp đi tìm Tô San hỏi xin thông tin cơ bản của xí nghiệp bên kia rồi về chỗ ngồi của mình.
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy Hàn Tĩnh cắt câu lấy nghĩa quá, rõ ràng là ghen tỵ với Giang Tiêu Tiêu, bởi vậy không ai nói giúp cô ta, cô ta ngồi ở chỗ của mình mà tức sôi máu.
Hàn Tĩnh cắn răng, người phụ trách của Tập đoàn SR rất khó chơi, cô ta không tin Giang Tiêu Tiêu có thể lấy được dự án này. Đến lúc đó nhất định mình sẽ cười nhạo cô ta một phe.
Gần tối, Giang Tiêu Tiêu tan ca, cô bảo quản gia đưa Tiểu Bảo đến công ty luôn, sai khi bé đến thì cô dẫn bé đến Tập đoàn Cận thị.
Mai cô phải đi công tác, thế nên không thể để Tiểu Bảo ở chỗ cô một mình được.
Cận Tri Thận biết Giang Tiêu Tiêu muốn đến đây bèn gọi trợ lý xuống đón, Giang Tiêu Tiêu dắt Tiểu Bảo đi theo trợ lý vào thang máy tư nhân.
Bên ngoài văn phòng của Cận Tri Thận là nơi làm việc của thư ký, Tô Uyển Ương đứng cách đó không xa nhìn bóng người xuất hiện ở cửa thang máy, sắc mặt cô ta tối sầm lại.
Là Giang Tiêu Tiêu, cô ta đến đây làm gì?
Giang Tiêu Tiêu còn ôm Tiểu Bảo trong lòng, hai người bọn họ vừa đi vừa nói cười vui vẻ, người không biết chuyện còn tưởng rằng đó là một đôi mẹ con, vẻ mặt Tô Uyển Ương càng u ám hơn.
Con khốn này lại đến quyến rũ Cận Tri Thận ư?
Tại sao Tiểu Bảo lại thân thiết với cô ta như thế? Hơn hết là cô ta còn dùng thang máy tư nhân của Cận Tri Thận nữa, cô ta có tư cách gì chứ? Tô Uyển Ương siết chặt cây bút trong tay, cô ta ghen ghét đến mức phát điên.
Đương nhiên cô ta không thể trơ mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu đi vào văn phòng của Cận Tri Thận còn mình đứng yên ngoài cửa được.
Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo đến, Cận Tri Thận cũng tạm gác công việc sang một bên, anh dặn trợ lý đi rót một tách cà phê rồi hỏi cô: “Sao em cũng đến đây?”
Cận Tri Thận biết nếu không có chuyện gì thì chắc chắn Giang Tiêu Tiêu sẽ không đến tập đoàn Cận thị tìm anh.
Giang Tiêu Tiêu nhìn Tiểu Bảo rồi nói: “Ngày mai tôi phải đi công tác ở New York nên không thể đưa Tiểu Bảo theo được.”
Cận Tri Thận chưa kịp nói gì thì Tiểu Bảo đã lên tiếng trước: “Gì cơ ạ? Cô Tiêu Tiêu phải đi công tác sao ạ? Cô đi mấy ngày?”
Tiểu Bảo cho rằng có thể nhân khoảng thời gian này mà ở chung với Giang Tiêu Tiêu được lâu hơn, ai ngờ cô lại phải đi công tác… Hu hu hu bé đau lòng phát khóc luôn.
Giang Tiêu Tiêu xoa đầu Tiểu Bảo, nói: “Cô cũng không biết được, phải xử lý xong chuyện bên kia mới trở lại được, nhưng cô Tiêu Tiêu sẽ cố gắng về sớm.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trên mặt bé vẫn hiện rõ vẻ không vui.
Cân Tri Thận hiểu nhưng anh vẫn hỏi một câu: “Sao lại đi đột xuất thế?”
“Công ty lâm thời ra quyết định.” Giang Tiêu Tiêu trả lời.
Cận Tri Thận gật đầu, rồi hỏi tiếp: “Em đã ăn gì chưa? Có muốn ăn cùng nhau không?”
Đúng lúc này Tô Uyển Ương bưng cà phê vào.
Vừa nhìn thấy cô ta, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu chợt thay đổi, những gì cô nghe được trong bệnh viện ngày hôm đó bỗng hiện lên trong đầu, cô khựng lại rồi nói: “Không được, tôi còn phải về nhà thu dọn đồ đạc, không ăn được đâu.”
Dứt lời, Giang Tiêu Tiêu đứng dậy chào tạm biệt rồi ra về,