Tô Uyển Ương nở nụ cười rạng rỡ, bà Tô lại hỏi: “Vậy bây giờ con định làm gì? Trực tiếp đưa bản ghi âm này cho Tri Thận ư?”
Tô Uyển Ương lắc đầu, ban đầu khi nghe Giang Tiêu Tiêu kể lại, quả thật cô ta cũng kích động muốn nói cho Cận Tri Thận biết sự thật để anh biết rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu là người phụ nữ như thế nào, như vậy thì Cận Tri Thận sẽ vứt bỏ Giang Tiêu Tiêu.
Nhưng giờ đã bình tĩnh lại, Tô Uyển Ương nhất định phải vạch kế hoạch chu toàn. Hiện tại Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu đang nồng nhiệt, nếu cô ta lật tẩy chuyện này thì chưa biết chừng người đàn ông này sẽ không tin, thậm chí còn cảm thấy mình cố ý đổ oan cho Giang Tiêu Tiêu.
Tô Uyển Ương trầm tư một lúc rồi chợt nhớ ra sắp tới tiệc mừng thọ của ông cụ Tần.
Cô ta khẽ híp mắt lại, có lẽ hôm đó Cận Tri Thận sẽ dẫn theo Giang Tiêu Tiêu, cô ta sẽ nghĩ cách vạch trần chuyện này trước mặt người nhà họ Cận và người nhà họ Tần.
Vừa tưởng tượng tới cảnh Giang Tiêu Tiêu bị cả nhà họ Cận khinh thường, có lẽ còn bị đuổi khỏi bữa tiệc, Tô Uyển Ương không kìm được nở nụ cười.
Hơn nữa, ở bữa tiệc toàn là người nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, nếu chuyện này bị phơi bày trước mặt mọi người thì để xem sau này Giang Tiêu Tiêu sẽ sống thế nào.
Ông bà Tô đều tán thành ý tưởng của Tô Uyển Ương, cả nhà bắt đầu lên kế hoạch vạch trần chuyện này vào thời điểm đó như thế nào.
…
Về phía Giang Tiêu Tiêu, sau khi cô về nước mọi chuyện đã đâu vào đấy, phải tới báo cáo với ông cụ Tần.
Đã mấy ngày rồi ông cụ Tần không gặp Giang Tiêu Tiêu, giờ thấy cô đến tiệm đồ cổ ông cụ rất vui.
Hai người vừa pha trà vừa trò chuyện: “Lần này cháu ở nước ngoài thế nào? Chơi vui không?”
Giang Tiêu Tiêu nhớ lại những ngày trên đảo, nét mặt trở nên dịu dàng, cô mỉm cười đáp:
“Vui lắm ạ.”
“Vui là tốt rồi, ông còn tưởng cháu về nước sẽ quên ông già này luôn cơ.” .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
“Sao có thể chứ. À đúng rồi ông Tần, ông muốn tiệc mừng thọ được tổ chức theo phong cách nào? Dạo này cháu khá rảnh, đúng lúc có thể lên kế hoạch cho ông.”
Giang Tiêu Tiêu mới về nước chưa lâu, chưa phụ trách hạng mục mới, vì vậy mấy hôm nay cô không bận gì.
Ông cụ Tần mỉm cười, không ngờ cô nhóc vẫn nhớ chuyện này.
“Làm đại cũng được, không cần phiền phức như vậy đâu.”
“Như vậy sao được, tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nhất định phải thật long trọng mới được.” Giang Tiêu Tiêu kéo tay ông cụ Tần, đồng thời cũng suy nghĩ xem nên tổ chức tiệc mừng thọ như thế nào.
Trước đây cô từng lên kế hoạch cho tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo nên cũng có kinh nghiệm.
Nhưng một bữa tiệc tổ chức cho trẻ nhỏ, một bữa tiệc tổ chức cho người già, tất nhiên có điểm khác nhau.
Nghe cô nói vậy, ông cụ Tần bật cười sang sảng.
“Cháu nói hệt như cháu trai ông.”
“Vậy là cháu trai rất hiếu thảo với ông.” Giang Tiêu Tiêu cười khẽ.
Tiếp đó cô lại bàn bạc chuyện phương án kế hoạch với ông cụ đến khoảng hơn tám giờ thì ra về.
Thật không khéo, Giang Tiêu Tiêu vừa đi chưa được bao lâu thì Cận Tri Thận tới.
“Sao cháu tới mà không báo trước?” Ông cụ Tần trách.
Người trước vừa đi thì người sau tới, ông cụ rất tiếc nuối, nếu biết trước thì giữ Giang Tiêu Tiêu lại thêm một lát, như vậy thì hai người sẽ gặp nhau. Ông cụ nghĩ như vậy, bèn trừng cháu mình.
Cận Tri Thận nhìn ông cụ Tần với ánh mắt khó hiểu, lại nghe thấy người đối diện nói: “Cô gái mà hôm trước ông kể với cháu vừa mới đi, nếu cháu tới sớm hơn tí nữa thì có lẽ