Nhiệt độ trong phòng khách dần tăng cao, bầu không khí trở nên mập mờ, bàn tay Cận Tri Thận sờ dọc cơ thể Giang Tiêu Tiêu, suýt thì hai người..
Khi hai người sắp lau súng cướp cò, Giang Tiêu Tiêu bỗng tỉnh táo lại, đỏ mặt đẩy Cận Tri Thận ra.
“Tôi đi tắm đây.”
Giọng nói khàn khàn, Cận Tri Thận hơi rầu rĩ vì suýt chút nữa mình đã không kìm chế được..
Nói xong anh liền đi vào phòng tắm.
Giang Tiêu Tiêu thừa biết anh phải tắm nước lạnh. Nghĩ tới điều này cô rất ngượng ngùng, vội trốn vào phòng.
Tối hôm đó, sau khi về phòng Giang Tiêu Tiêu mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cận Tri Thận tắm xong ra ngoài, ngắm nhìn khuôn mặt cô đang say ngủ và cong môi nở nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó, anh lau khô tóc rồi ra số pha ngủ.
Cuối cùng thì đêm đó không có gì xảy ra, Giang Tiêu Tiêu ngủ rất ngon.
Hôm sau thức dậy, Giang Tiêu Tiêu chạm mặt Cận Tri Thận vừa mới ra ngoài mua đồ ăn sáng về, tức thì cô nhớ lại những hình ảnh tối qua. Thế là hai má Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng lên, thái độ hơi mất tự nhiên.
Cận Tri Thận gọi cô đến ăn sáng như chưa hề có gì xảy ra.
Sau khi ăn xong, chuông cửa vang lên, Giang Tiêu Tiêu thắc mắc mới sáng ra ai đã tới nhà. Cô đứng dậy ra mở cửa, thì ra là Tiểu Bảo.
“Con chào cô Tiêu Tiêu!” Tiểu Bảo nhào tới ôm chầm lấy Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc hỏi: “Sao Tiểu Bảo lại tới đây?”
Cận Tri Thận đứng bên cạnh mỉm cười giải thích: “Có lẽ mấy ngày tới em ở nhà dưỡng thương sẽ rất buồn chán, cho nên tôi để Tiểu Bảo đến đây bầu bạn với em.”
“Thật ư?” Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười, cô rất vui khi Tiểu Bảo đến nhà bầu bạn cùng mình.
Trông thấy trán Giang Tiêu Tiêu quấn băng, Tiểu Bảo vô cùng đau lòng, cất giọng non nớt hỏi: “Cô Tiêu Tiêu, cô đau lắm phải không?”
“Không đau.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu.
Tiểu Bảo kiễng chân hôn lên trán cô rồi nói tiếp: “Hôn cái là hết đau liền.”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy ấm lòng, sao cậu nhóc lại đáng yêu đến vậy!
Sau đó Cận Tri Thận phải tới công ty, Tiểu Bảo rất vui nên cũng hôn lên má anh.
“Tạm biệt ba! Ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cô Tiêu Tiêu thật tốt.”
Cận Tri Thận thấy mặt mình dính nước bọt thì tỏ vẻ ghét bỏ, sau đó anh quay sang nói với Giang Tiêu Tiêu: “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi!”
“Vâng.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu rồi nhìn theo Cận Tri Thận rời đi.
Bỗng dưng cô cảm thấy cảnh tượng này giống như người vợ và đứa con tiễn chồng đi làm, bọn họ giống như gia đình ba người. Cảm giác này khiến cô không nén được nụ cười vui vẻ.
Buổi sáng Giang Tiêu Tiêu không ra ngoài mà ở nhà xem tivi, còn Tiểu Bảo vẽ tranh bên cạnh.
Một lát sau, Tiểu Bảo hớn hở chạy tới, đưa cho Giang Tiêu Tiêu xem bức tranh trong tay.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, cô xem này.”
Bức tranh vẽ Tiểu Bảo, Cận Tri Thận và mình, hình ảnh thật hài hòa ấm áp, ba người giống như ba thành viên trong gia đình.
Đây không phải lần đầu tiên Giang Tiêu Tiêu trông thấy Tiểu Bảo vẽ tranh, nhưng lúc này cô vẫn rất ngạc nhiên vì bức tranh này đẹp quá!
Tiểu Bảo vẽ tranh theo phong cách vẽ truyền thống, trông rất hàm súc.
Trước kia Giang Tiêu Tiêu đã biết Tiểu Bảo không chỉ học các môn năng khiếu như piano, violon… vào thời gian rảnh rỗi mà vẽ tranh cũng rất đẹp. Còn có gì mà cậu nhóc không biết chứ!
Đúng là con trai của Cận Tri Thận, cả hai ba con đều xuất sắc!
“Tiểu Bảo vẽ đẹp thật đấy!” Giang Tiêu Tiêu khen ngợi.
Tiểu Bảo được khen càng vui hơn, bé cười toe toét: “Con tặng cô Tiêu Tiêu đó!”
“Thật sao?”
Giang Tiêu Tiêu vui mừng nhận bức tranh, định đóng khung rồi cất