Tối hôm ấy, Giang Tiêu Tiêu làm một bữa tối phong phú.
Khi Cận Tri Thận tới, anh rất ngạc nhiên khi trông thấy cả một bàn đồ ăn, bèn hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Hồm nay là ngày vui gì à?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười trả lời như không có chuyện gì xảy ra: “Chẳng phải tôi vừa mới xuất viện sao? Dạo này tôi phải vào viện liên tục nên làm vài món giải xui.”
Nói đến đây, cô nhìn hai ba con rồi tiếp tục lên tiếng: “Đi rửa tay đã! Một lát nữa là cơm nguội hết đấy.”
Cận Tri Thận gật đầu rồi vào phòng bếp rửa tay, Tiểu Bảo cũng đi theo.
Sau khi hai ba con rửa tay xong, ba người ngồi quây quần quanh bàn cơm. Giang Tiêu Tiêu nấu toàn món Tiểu Bảo và Cận Tri Thận thích ăn.
“Cô Tiêu Tiêu nấu ngon quá!” Tiểu Bảo khen.
Giang Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ thành thật của cậu nhóc, không nhịn được cười: “Ngon thì ăn nhiều vào.”
Tiểu Bảo gật đầu: “Cô Tiêu Tiêu, cô nhất định phải ở bên con và ba mãi mãi, nếu không sau này ba con con biết đi đâu ăn món ngon như vậy!”
Thật ra điều quan trọng không phải món ăn mà là cô Tiêu Tiêu phải ở bên ba con họ mãi mãi, như vậy là đủ rồi.
Nghe bé nói vậy, bỗng nhiên Giang Tiêu Tiêu không biết phải đối đáp thế nào.
Tiểu Bảo, cô Tiêu Tiêu cũng muốn ở bên hai người mãi mãi! Nhưng mà… sợ rằng sau hôm nay, chúng ta sẽ phải bớt qua lại rồi.
Tiểu Bảo thích mình như vậy, Cận Tri Thận quan tâm mình đến thế. Trong lòng Giang Tiêu Tiêu bỗng trào dâng niềm chua xót.
Cô không trả lời Tiểu Bảo mà vùi đầu ăn cơm, song hai ba con không nhận thấy điều bất thường.
Sau bữa tối, Tiểu Bảo quấn lấy Cận Tri Thận chơi game, còn Giang Tiêu Tiêu thì thu dọn bàn ăn, chốc chốc lại nhìn hai người đang ngồi trên số pha, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.
Tiểu Bảo thua, thế là phụng phịu ném máy chơi game sang một bên.
“Ba ơi, đến bao giờ con mới giỏi được như ba?”
“Đời này con đừng mơ.”
Tiểu Bảo: “…” Thật đắng lòng!
“Không không không, chắc chắn Tiểu Bảo sẽ giỏi hơn ba. Thêm trận nữa, thêm trận nữa!”
Nhìn bộ dạng này của Tiểu Bảo, Giang Tiêu Tiêu không kìm được bật cười. Cận Tri Thận không chơi game với Tiểu Bảo nữa mà đi đến thu dọn bát đũa cùng Giang Tiêu Tiêu.
“Anh qua chơi với Tiểu Bảo đi! Tôi làm một mình cũng được.”
“Trò chơi chán ngắt, chẳng có gì thú vị.” Cận Tri Thận đáp lại.
“Rửa bát cũng không có gì thú vị mà!”
Giang Tiêu Tiêu vừa rửa bát vừa nói. Cô vừa dứt lời, giọng nói trầm khàn quyến rũ của người đàn ông vang lên bên tai cô.
“Làm gì cùng em tôi cũng thấy thú vị!”
Câu nói của anh khiến trái tim Giang Tiêu Tiêu đập dồn dập, cô bối rối lên tiếng: “Tôi ra ngoài lau bàn đây.”
Giang Tiêu Tiêu nói xong, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp.
Cận Tri Thận phì cười nhìn theo bóng lưng cô. Cô nhóc này hay xấu hổ và dễ thẹn thùng thật.
Một lát sau Giang Tiêu Tiêu dẫn Tiểu Bảo đi tắm. Cậu nhóc ham vui, vẩy bọt xà phòng và nước bắn tung tóe khắp người Giang Tiêu Tiêu, vì vậy tắm cho bé xong cô cũng tắm luôn.
Sau khi tắm xong cô dỗ Tiểu Bảo đi ngủ rồi ra ngoài. Cận Tri Thận đang đánh máy làm việc.
Nhìn đường nét góc cạnh của anh, Giang Tiêu Tiêu bỗng hơi hoảng hốt, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại. Tiếp đó, cô dứt khoát rót hai ly rượu vang, giữ cho mình một ly còn ly kia đưa cho Cận Tri Thận và nói: “Hàng ngày phải nghỉ ngơi hợp lý chứ, anh cứ làm việc thế này sớm muộn gì cũng suy sụp dấy.”
Đột nhiên Giang Tiêu Tiêu lại nhớ tới mấy lần bọn họ giận nhau, Cận Tri Dực nói rằng anh trai mình làm việc bất kể ngày đêm.